Ả cung nữ như hiểu ý ngay. Mỉm cuời thật xinh rồi chui xuống gầm bàn đưa bàn tay mát như lụa của mình kéo trễ quần của Triệu Cát xuống lôi khúc duơng vật của hắn ra ngoài và thè luỡi liếm xung quanh đoạn cho tọt vào mồm mút ngon lành. Ả cung nữ này là gái Giang Nam được Cao Cầu tìm chọn kĩ luỡng dâng lên Triệu Cấu tên là Điền Thu. Điền Thu vừa tròn 15 tuổi thân hình lẫn khuôn mặt rất đẹp lại thông minh lanh lợi. Do xuất thân hèn kém nên không thể phong làm phi tần bởi vậy Triệu Cát giữ lại bên mình khi cần thì dùng đến. Triệu Cát khoan khoái huởng thụ và mong rằng một ngày nào đó Tố Tố cũng sẽ toàn tâm toàn ý hầu hạ mình như Điền Thu vậy. Triệu Cát rất thích đuợc khẩu dâm. Bởi vậy Điền Thu lại càng được hắn lưu tâm vì nàng rất giỏi khoản này. Triệu Cát cảm giác như khi nguời con gái quì mọp duới chân dùng làm môi xinh xắn chăm sóc phần hạ thể dơ bẩn nhất thì thật là quyền lực. Hắn đang tận huởng thì một thái giám chạy vào, tất nhiên hắn không nhìn thấy Điền Thu vì nàng đã bị chiếc bàn bị kín 3 phía che mất :
– Bẩm hoàng thuợng, Đồng Trung thư xin cầu kiến.
– Ha ha, Đồng Quán đến đúng lúc lắm truyền hắn vào đây.
– Tuân chỉ – Tên thái giám eo éo trả lời rồi rút lui.
Triệu Cát cúi xuống gầm bàn rồi nói khẽ:
– Cởi quần ra !
Điền Thu lại ngoan ngoãn đưa hai tay xuống tụt hẳn quần ra còn miệng thì vẫn khẩu dâm cho Triệu Cát. Mông của Điền Thu cũng rất đẹp và mịn màng phần âm đạo thì mũm mĩm xinh xắn. Triệu Cát ra hiệu cho Điền Thu nàng gật đầu miệng vẫn ngậm duơng vật Triệu Cát hành động đó làm cho hắn xuýt phọt ra ngoài. Điền Thu lại cuời tuơi cởi ủng và vớ chân phải cho Triệu Cát. Hắn lấy bàn chân đó xoa xoa và đút ngón chân cái vào bên trong âm đạo của Điền Thu đoạn miệng lại nhớp ngụm trà. Khi đó thì Đồng Quán, một tên nịnh hót nhờ giúp việc riêng cho Triệu Cát mà đựoc phong Trung Thư lệnh buớc vào:
– Thần tham kiến Hoàng Thuợng, Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Triệu cát cuời nói:
– Mang tin gì đến cho Trẫm đây?
– Hoàng thuợng anh minh, thần đã dò la đuợc ở Giang Nam kì hoa dị thảo và đá quí nhiều vô số. cho nên thần xin hoàng thuợng chuẩn tấu thành lập Ứng Phụng Cục để chuyên phục vụ những yêu cầu của Hoàng Thuợng, khi đó nguời muốn gì thần sẽ lập tức cho Ứng Phụng Cục dốc sức tìm kiếm, như vậy vừa nhanh đáp ứng đựoc nhu cầu cho Hoàng Thuợng mà lại giúp thêm một số luợng nguời khá lớn có công ăn việc làm ạ.
– Ha ha nguơi với Cao Cầu quả là như nhau, trẫm chuẩn tấu. Thế nhà nguơi có nhân tuyển nào thích hợp với chức vụ Đốc Chủ Ứng Phụng Cục gì gì đó chưa?
– Thần đã có một nhân tuyển thích hợp, nếu bệ hạ cần thần xin cho hắn đến tiếp kiến ngay ạ.
– Nói tên đuợc rồi, gặp làm chi cho phiền phức. Trẫm cũng đâu có nhân tuyển nào ngoài nhà nguời với Cao Cầu. Nói tên rồi lui đi khi nào đuợc việc Trẫm sẽ trọng thuởng!
– Thần tạ ơn Hoàng thuợng nguời đó tên là Chu Miễn, giờ thần xin phép cáo lui. Chúc Hoàng Thuợng vạn an.
Triệu Cát phủi tay cho hắn lui. Nguời giần giật rồi bắt tinh tung tóe trong miệng Điền Thu. Điền Thu như quen thuộc lắm. Mút sạch không chút khó khăn. Luỡi nàng cuốn lên cuốn xuống nhịp nhàng chả mấy chốc mà duơng vật của hắn sạch bong. Triệu Cát co chân lên Điền Thu lại gật đầu mìm cuời mút sạch ngón chân của hắn rồi đi vớ và đi ủng lại cho hắn. Triệu Cát hôm nay được tin vui từ Đồng Quán nên thấy cái gì cũng vui cả lại thêm việc Tố Tố ngoan ngoãn nghe lời khiến hắn sảng khoái lắm.
Hắn nhìn Điền Thu nói :
– No chưa? ha ha ha
Thu Thu lắc đầu rồi cuời thẹn thùng. Quả thật nàng dễ thuơng hết biết. Triệu Cát cũng thích nàng lắm. Hắn lấy cây bút lông loại lớn nhất ra rồi bảo với Điền Thu :
– Đến giờ tập viết rồi !