VN88 VN88

Hạnh phúc vời vợ sau giây phút mất trinh

Lần đó, Lầu Sơn nổi giận thật. Nhưng hắn chỉ lấy chiếc giày của gã kia quăng vào lửa. Sau khi thỏa mãn, gã kia không tìm được chiếc giày, chỉ đành hằn hộc vội bỏ đi. Tiểu Châu trách hắn sao không kiếm dùm chiếc giày cho gã nọ. Hắn nổi giận lên, chửi nàng là đồ con đĩ. Nàng chửi hắn là thằng đần độn vì không biết hành động của nàng làm chỉ vì một tờ giấy phép. Hắn chỉ cười nhưng không nói vì hơn. Vì hắn biết nàng đang sống trong tình cảnh trớ trêu, còn hắn không giúp gì được.

Nàng lại bắt hắn đi lấy nước cho nàng lau chùi. Không hiểu sao, hắn vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Ngày tháng lại dần trôi. Không có tin tức nào bảo nàng sẽ được về. Nàng vẫn phải làm vật thỏa mãn cho bất cứ ai có lòng tìm tới. Cho đến một hôm, nàng nôn mửa không ngừng. Triệu chứng mang thai. Mặc cho sự từ chối của nàng, Lầu Sơn quyết dắt nàng xuống Trụ sở để giải quyết rõ ràng.

Hai người một con ngựa băng băng trên vùng thảo nguyên cuối cùng cũng đến được Trụ sở. Lầu Sơn dắt nàng đi tìm từng người một. Hắn bắt gặp cả đám người quen mặt từng đến và đi, đang họp trong phòng nọ. Vài lời cáo buộc bắt bọn họ phải lãnh trách nhiệm về cách bào thai nàng đang mang. Nhưng không ai thèm đếm xỉa tới lời nói của hắn – thằng chăn ngựa. Bực tức Lầu Sơn mang súng ra hâm bắn nhưng bọn chúng kịp thời bỏ chạy.

Trong nhà thương, hai cô y tá cố gắng phá thai cho nàng. Máu ra khá nhiều làm nàng ngất xỉu. Đây là ca phá thai thứ năm trong tuần họ phải làm rồi. Con gái ở đây thật khổ. Còn đau khổ hơn khi nàng bị chỉ trích là gái lăn loàn, đĩ điếm – con điếm tập thể. Lầu Sơn trực trước phòng nàng nghe được hai cô ý tá nói vậy thì đau lòng lắm vì chỉ có hắn mới hiểu được ngọn nghành.

Cạnh phòng bên, ba gã thương binh đang xầm xào về chuyện của nàng và chuyện của họ. Một trong ba gã là thanh niên xung kích. Chỉ vì tờ giấy phép trở về quê mà gã tự hủy hoại ba ngón chân mình với một phát súng. Thế là tàn phế. Được cấp giấy trong nay mai.

Trời khi đó cũng khá khuya. Lầu Sơn vẫn ôm súng túc trực trước phòng nàng, như một vị cận thần gác cửa. Hắn lim dim ngủ, có vẻ nhẫn nại nhiều. Bỗng một bóng người phớt ngang trước mặt hắn, chỉ kịp nhận ra gã thương binh cụt ba ngón. Vừa định thần lại, Lầu Sơn đã thấy gã khuất sau cánh cửa của phòng Tiểu Châu. Linh tính chuyện gì đó không ổn, Lầu Sơn đứng dậy mở cửa phòng. Nhưng chốt cửa đã khóa chặt. Điên tiết, hắn dọng cửa chửi lớn “Thằng khốn nạn, mày định làm gì ?”. Tiếng la của hắn vọng đến tai của các nhân viên bệnh viện, người ta nhanh chóng lôi Lầu Sơn đi, mặc cho hắn có kêu gào gì đi nữa.

Có ngờ đâu, bên trong căn phòng lạnh lẽo kia, gã thương binh đã trụt quần nàng xuống. Mặc cho sự đau đớn từ ca phẩu thuật phá thai, gã đi vào người nàng một cách vô nhân đạo. Sau khi thỏa mãn xong, gã bỏ chạy. Lầu Sơn phát hiện vội rượt theo đánh, nhưng hắn vẫn không làm được gì khi bao nhiêu người can thiệp. Lại còn bị gã trêu chọc là hắn chỉ là “cái bình trà không có vòi rót”. Còn tức hơn, là người ta đã lầm tưởng Tiểu Châu đã dụ dỗ gã thương binh kia. Có người lắc đầu bảo rằng: “Con điếm ấy cả ngựa nó còn muốn, nói chi đến chuyện tồi bại như thế này”.

Tiểu Châu được đưa đi cấp cứu. Lầu Sơn lại một lần quạnh quẽ gác bên ngoài. Gió bên ngoài càng lớn. Tuyết càng buông. Lầu Sơn khoanh tay đánh một giấc cho lấy lại sức.

Hắn bàng hoàng tỉnh dậy khi cơn gió chợt xé ngang tai. Hắn nhìn qua. Cánh cửa căn phòng của Tiểu Châu mở toang. Hắn vội chạy vào trong. Nàng không có ở đó. Hắn chạy ra hành lang. Lục lạo. Kêu gào tên nàng. Vẫn không thấy. Hắn chạy ra ngoài đường. Tuyết phủ trắng xóa. Hắn lùng xục một lúc lâu mới phát hiện nàng nằm xoài trên mặt tuyết.

VN88

Viết một bình luận