VN88 VN88

Hạnh phúc vời vợ sau giây phút mất trinh

Quần áo được vứt tung một cách vội vã. Hai thân thể khao khát lao vào để thỏa mãn nhu cầu tính dục. Trai và gái. Và gã phá trinh nàng một cách nhanh chóng, nhưng triệt để. Ấy mà nàng thấy hạnh phúc vời vợi sau cái giây phút được trở thành đàn bà. Vì tình cảm bồng bột.

Hanh phuc voi vo sau giay phut mat trinh

Đọc truyện 18+ Hạnh phúc vời vợ sau giây phút mất trinh

Tuổi thơ. Lớp học. Bạn bè. Sự trưởng thành. Sắc đẹp. Một tình yêu đầu đời. Mọi thứ xảy ra thật tốt đẹp với nàng. Ấy vậy mà không giữ được nàng ở lại. Tiểu Châu, một đứa con gái 17, vì một lý tưởng mơ hồ đã tình nguyện ra đi. Sẵn sàng từ cha, giã mẹ, chia tay đứa em ngoan. Bỏ lại mối tình đầu. Nàng cùng bao thanh niên thiếu nữ lên đường.

Nơi đây, biên giới xa xa lắm! Nàng dường như đã quen dần với cuộc sống cơ cực hơn một năm qua. Sớm hôm tối chiều. Chăm chăm chỉ chỉ với công việc ngày như mọi ngày. Chán nãn. Nhớ nhà. Niềm vui duy nhất là những buổi chiếu phim ngoài trời, vào mỗi chiều thứ Bảy. Ở đó, nàng gặp rất nhiều người giống như nàng. Tất cả đều là Thanh niên Xung kích. Có cả Lầu Sơn nữa, anh đã ở nơi đây từ rất lầu rồi. Từ trước khi Tiểu Châu đến.

Chăn ngựa và chỉ biết có chăn ngựa, Lầu Sơn là kẻ duy nhất ở đây để làm chuyện đó. Không ai sánh bằng anh. Vì thế họ rất cần anh. Anh là người rất đặc biệt. Đặc biệt mà bao nhiêu người cứ phải nhắc đi nhắc lại, truyền miệng cho nhau. Người ta nói anh là dân quân trước đây. Trong một lần bị Nhật bắt. Bị tra tấn đánh đập. Cuối cùng chỉ một nhát dao bén nhọn, Lầu Sơn không còn là một người đàn ông toàn vẹn nữa. Dương vật anh đã mất. Anh không thể có vợ!

Một năm trôi qua trên vùng thảo nguyên cằn cỗi. Tiểu Châu lớn thêm một tuổi. Nàng càng đẹp thêm. Giỏi hơn. Có phải vì hai lý do này mà Chính trị viên đã gọi nàng tới. Chẳng hiểu ? Nhưng nàng đã tới, sẵn sàng chấp nhận bất cứ nhiệm vụ nào cấp trên đề xuống.

Thế là nàng khăn gói theo chuyến xe đi ngoằn nghoèo lên triền đồi. Người ta đưa nàng lên đó để học tập. Để sau này làm một Thanh niên Xung Kích giỏi. Để huấn luyện cho những lớp thanh nữ xung kích sau này. Nàng học gì ở nơi vắng vẻ này với chỉ mình Lầu Sơn ? Người ta bắt nàng học cách chăn ngựa. Chỉ vỏn vẹn 6 tháng thôi, nàng tự an ủi mình. Cố gắng học cho giỏi cho xứng đáng cái “Nữ Sắc Thép”. Rồi sẽ trở về nhà thăm cha, thăm mẹ. Nở mặt với bè bạn về chức phận của mình.

Từ lần đầu tiên gặp Lầu Sơn, nàng đã thấy điều gì rất lạ ở anh chàng này. Tuổi đã 30. Người trầm tĩnh, ít ăn ít nói. Râu ria xồm xàm. Tóc dợn xoăn. Khuôn mặt hầm hì. Ở đây với hắn ư ? Nàng thấy hơi sợ. Với chỉ một cái lều da vá vấp loảng choảng. Làm sao có thể ở chung với một người đàn ông đơn chiếc cho được. Dù nàng biết rằng Lâu Sơn đã mất đi “cái vật ấy”.

Buổi ăn tối đầu tiên với Lầu Sơn. Nàng ngần ngại cầm miếng khô ngựa. Ngon. Nàng chưa bao giờ được thưởng thức miếng khô nào ngon như vậy. Lầu Sơn chỉ liếc mắt nhìn nàng. Mùi thơm từ nồi súp hành bốc lên làm cho bụng nàng rôm rang. Lầu Sơn múc đưa nàng một gáo. Nàng dè dặt. “Ăn đi. Tôi không đầu độc cô đâu”. Đó là câu nói đầu tiên của hắn với nàng. Nàng đưa lên miệng húp. Ngon thật. Lầu Sơn biết cách nấu. Ngon hơn cả mẹ nàng làm.

Đêm xuống. Lầu Sơn nhường cái giường duy nhất cho nàng. Một tấm màn được chắn ngang chia đôi khu vực. Hắn xuống đất nằm. Ngủ ngay. (Truyện của tác giả Kinh Bích Lịch). Tiểu Châu không sao ngủ được. Nàng không thể ngủ khi chưa làm rửa ráy như nàng vẫn thường làm lúc ở Trụ sở. Cả ngày đi đường nóng nực khó chịu lắm. Nhưng ở đây làm gì có nước cho nàng tắm. Vỏn vẹn chỉ là bình nước uống. Nhưng cũng đủ cho nàng vệ sinh “nơi ấy”. Nhưng hắn lại ở đây. Nàng hãy còn sự ngại ngùng của một thiếu nữ.

VN88

Viết một bình luận