VN88 VN88

Ghì chặt bắt chàng bú vì quá kích thích

Diễm làm bộ tỉnh như không quan tâm đến Mạnh lắm. Nàng trả lời tỉnh bơ:
-Hình như…mấy bữa trước ảnh có nói là bận công chuyện trong sở gì đó. Ối mà kệ ảnh. Hơi sức đâu mà lo cho ông thần đó. Buổi cơm chiều trôi qua bình thản,không ai đề cập đến Mạnh nữa. Tuy vậy, Đạt vẫn ấm ức trong bụng. Chàng biết là Diễm và Mạnh có tình ý với nhaụ Và trong mấy ngày chàng trực ở bệnh viện với Vân, hổng biết có chuyện gì xảy ra giữa hai người trai gái trẻ tuổi đang yêu đương nàỵ Sau khi dọn dẹp, rửa chén bát xong xuôi thì Diễm trở về phòng lấy quần áo đi tắm. Từ sau cái hôm bị người yêu phá trinh, hể có dịp là Diễm đúng trước gương xem lại thân thể mình như là mới trải qua một cơn biến động ghê gớm lắm. Nhìn lại thân hình không một mảnh vải che đậy của mình lồ lộ trong tấm gương, Diễm xoay ngang xoay dọc để tìm nét thay đổi nào đó trên thân thể nàng. Nhưng rồi cũng chẳng có gì khác lạ (ngoài cái màn trinh đã bị rách) Diễm yên tâm tắm rửa rồi trở về phòng nghĩ ngơị Một mình trong căn phòng. Diễm nhớ Mạnh ray rức, nhớ đến nung nấu cả ruột gan. Nàng nhớ từng cử chỉ của bàn tay Mạnh ve vuốt thân thể nàng. Cái miệng có duyên được điểm tô thêm hai hàng râu mép đã hôn hít khắp thân thể mỹ miều của nàng. Rồi cũng cái miệng ấy đã ngậm lấy đầu vú nàng mà nút y như con nít bú vú mẹ Những cái bú vú đã làm cho nàng oằn oại trong hoan lạc. Diễm nhớ rõ ràng những sự việc như vừa mới xảy rạ Diễm nhắm mắt lại mà cảm thấy rõ hình ảnh nàng đang uốn eó, hai tay bám chặt lấy tấm “drap” trải giường, miệng rít lên qua kẻ răng những tiếng rên rĩ, ú ớ vô nghĩa, khi chiếc lưỡi của Mạnh ấn ấn vào mồng đốc của Diễm, mà bây giờ chỉ cần nhớ đến cũng đủ làm Diễm tê rần cả người. Diễm mường tượng thật rõ ràng từng chi tiết. Nàng nhớ là hôm ấy, Mạnh đã cuống quít xin lỗi nàng thật tình, trong khi
thật ra Mạnh cũng chẳng có lỗi gì cả. Vì chính Diễm cũng muốn như vậy mà. Nhưng đang lúc vừa đau vừa rát, vừa bàng hoàng và thay đổi cả cuộc đời con gái, Diễm hờn dỗi và làm mặt giận. Nàng không thèm nói với Mạnh một tiếng, bỏ vào phòng tắm khóa chặt của lại. Khi Diễm trở ra thì Mạnh đã đi từ lúc nào. Trên bàn giấy có tờ giấy mà Mạnh ghi vắt tắt: “anh xin lỗi, nếu như em cho là anh có lỗi anh không biết nói gì hơn. Khi nào hết giận thì gọi cho anh biết. Mạnh”

Đọc xong Diễm xé nát tấm giấy ra từng mãnh rồi leo lên giường nằm nghĩ ngợi. Sau mấy ngày đau rát, bây giờ đã đến lúc vết thương kéo da non. Diễm thấy ngứa ngáy, lúc nào cũng muốn rút kín trong phòng để chà xát. Ngón tay nàng gải đến đâu là các đầu giây thần kinh tê rần đến đó. Diễm càng ngứa ngáy thì càng thèm được người tình vuốt vẹ Nàng mơ ước được Mạnh đưa nàng một lần nữa lên đến tột đỉnh kích thích rồi hãy chơi nàng mới sướng. Diễm biết lần trước nàng bị đau là vì màng trinh bị rách. Nếu lần này Mạnh lại đút củ cặc vào lồn nàng thì chắc chắn là nàng sẽ sướng điên lên được. Càng nghĩ Diễm càng muốn nhắc phone gọi cho Mạnh. Nhưng rồi nàng tự ái, ráng dằn lòng ôm chặt chiếc gối ôm quay mặt vào vách thở dài …
Mạnh ngồi hàng giờ trước quyển tập chí mở rộng nhưng chàng chẳng đọc được chữ nàọ Đầu óc chàng cứ loay hoay nghĩ đến Diễm. Chàng chẳng biết Diễm đang làm gì, và nàng nghĩ gì về chàng sau buổi sáng hôm ấỵ Sau lần từ nhà Diễm về, Mạnh mất ăn mất ngủ. Chàng tự nghĩ nếu vì một phút bồng bột và háo thắng mà mất Diễm vĩnh viễn thì là điều đáng tiếc biết baọ Diễm là gái mới lớn, tánh tình đằm thắm, có thể là một người vợ lý tưởng cho chàng,. Mạnh cứ trách sao minh ngu dại. Trước sau gì thì cưới Diễm, thì tại sao mà lại hấp tấp đến thế. Thật la ?dục tốc bất đạt” Càng nghĩ Mạnh càng cảm thấy bối rối vô cùng. Suốt ngày từ nhà đến sở làm, lúc nào Mạnh cũng mong đợi Diễm gọi cho chàng. Nhưng đã hơn một tuần lễ trôi qua mà vẫn không thấỵ Mạnh lo sợ thật sự là Diễm đã khinh bỉ chàng. Sự hối hận đó đã dày vò Mạnh ngày đêm. Đang ngồi thừ người suy nghĩ lan man. Mạnh bỗng giật mình vì một giọng nói trong trẻo cất lên từ sau lưng chàng:
-Anh Mạnh nghĩ gì ma thẩn thờ như vậy ? Nhớ người yêu phải không ?
Mạnh quay lại thấy Thu, người thư ký của chàng, đang nhìn Mạnh với ánh mặt lén lỉnh. Phản ứng tự nhiên, Mạnh chối biến:
-Mạnh làm gì có người yêu để mà nhớ chứ. Mà có người yêu cũng …..tội gì mà nhớ.

VN88

Viết một bình luận