VN88 VN88

Em Tuyết Lê được tôi đụ sướng phát điên

Nằm dưới tôi lấy hai tay xoa bóp vú nàng, thỉnh thoảng lại chà xát hột le và móc hậu môn nàng. Cảm thấy Tuyế Lê đã ướt đủ, tôi banh chân nàng ra, cầm cu ấn thẳng vào lồn. Tuyết Lê ré lên khoái trá và không chờ tôi, nàng bắt đầu chuyển động hạ bàn. Tôi vừa cố hài hòa với nhịp điệu của nàng, vừa dùng tay ép và vân vê hột le nàng. Vì mới ra đây, và vì không thấy mặt nàng, lần này tôi đụ khá lâu mà không cần tự kiềm chế.

Em Tuyet Le duoc toi du suong phat dien

Đọc truyện 18+ Em Tuyết Lê được tôi đụ sướng phát điên

Đời sống tình dục của tôi hiện nay thật nghèo nàn. Ngay khi mới lập gia đình, còn hạnh phúc, bà xã tôi chỉ làm tình một cách cho có lệ, xong rồi thôi. Từ khi có con, chuyện gối chăn với nàng càng thêm nhạt nhẽo. Đến lúc tôi thông dâm với bà chị vợ, bị bắt quả tang, thì vợ tôi không ngủ chung với tôi ba tháng.

Sau đó chuyện ái ân của chúng tôi thật là miễn cưỡng. Tuy thiếu thốn, nhưng tôi không dám bắt bồ hay chơi điếm lỡ đến tay bà xã thì mất vợ, mất con, mất nhà là cái chắc. May thay (hay xui thay), ngay lúc đó em Tuyết Lê lại trở lại đời tôi.

Tuyết Lê là em út một người bạn thân trung học của tôi. Nàng thua tôi 5, 6 tuổi. Khi tôi đến nhà bạn chơi, Tuyết Lê còn nhỏ xíu nên tôi chẳng bao giờ để ý nàng. Tôi chỉ nhớ loáng thoáng là Tuyết Lê nhỏ thó, đen gầy và có cặp mắt tròn to, đen sáng. Bạn tôi và tôi cùng đi du học Mỹ một lúc nhưng vì học khác ngành, khác tiểu bang nên chúng tôi mất liên lạc hơn 10 năm nay. Cũng nhờ internet mà bạn tôi kiếm được địa chỉ điện thư làm việc của tôi. Lá thư đầu của nó làm tôi ngạc nhiên thích thú và từ đó chúng tôi liên lạc với nhau thuờng xuyên qua email, điện thoại.

Trong một lá thư, bạn tôi kể về gia đình nó và cô em gái út. Tuyết Lê lập gia đình lần đầu cách đây độ 5 năm, và sinh một bé gái. Ông chồng của nàng người Trung, cũng làm việc trong đại học như tôi. Không biết vì sao hai người quyết định chia tay. Tuyết Lê hiện nay đi làm nghề IT và nuôi con một mình. Trong thư, bạn tôi cũng cho địa chỉ email của Tuyết Lê và khuyến khích tôi liên lạc nàng. Sau một vài tuần ngần ngại, tôi quyết định viết thư cho Tuyết Lê. Tuyết Lê trả lời ngay, và sau đó chúng tôi liên lạc email hàng ngày. Lâu lâu chúng tôi còn lên mạng chat với nhau.

Tuyết Lê và tôi rất hợp. Hai chúng tôi có chung nhiều sở thích về triết học và văn hóa, về du lịch, món ăn và ngay cả ca sĩ, phim ảnh. Nàng viết thư với tất cả sự khôn khéo của một người đàn bà Bắc kỳ. Nếu Thu Thủy vợ tôi nói ngọt như thế nào, thì Tuyết Lê viết khéo như thế. Trong thư đầu, nàng hay gọi tôi là người học giỏi nhất trường anh nàng làm tôi thích chí dù đó chẳng phải là sự thật. Lúc nào nàng cũng ca ngợi cái học vấn uyên bác của tôi, cũng đòi gặp mặt tôi. Tự ái đàn ông được xoa dịu, tôi trông ngóng đọc thư Tuyế Lê. Hôm nào nàng gửi thư trễ là tôi nóng nẩy không yên. Có lần hứng chí tôi làm thơ gửi tặng nàng.

Một hôm Tuyết Lê gửi cho tôi một tấm ảnh digital của nàng và con gái chụp nhân dịp Giáng sinh năm ngoái. Trông Tuyết Lê khác với trí nhớ ngày xưa của tôi rất nhiều. Tóc nàng cắt ngắn, mặt bầu bĩnh với cặp mắt to đen và miệng cười thật tươi. Nàng cao vừa phải, cỡ Thu Thủy nhưng có vẻ có da có thịt và mạnh khỏe hơn. Trông nàng ngăm ngăm, đẹp và duyên dáng như cô ca sĩ khích động sóng thần Mai Lệ Huyền của Sài Gòn năm xưa. Nhìn ảnh nàng hiện to trên màn ảnh điện toán, tôi hơi xúc động. Đầu óc tôi cố ôn lại những kỷ niệm xa xưa, nhưng tôi không nhớ nổi chuyện gì vì những cảm giác hiện tại đến với tôi như sóng biển.

Tôi quyết định gọi điện thoại cho Tuyết Lê ở sở. Nàng ngỡ ngàng khi nghe giọng tôi, nhưng không biết sao nàng gọi tên tôi ngay: “Hi, anh Khanh đấy hả, sao bây giờ anh mới gọi em?” Câu nhập đề trực khởi của nàng làm tôi hơi bối rối. Tôi kiếm vài lý do vu vơ trả lời nhưng mayTuyết Lê cũng chuyển qua đề tài khác. Nàng khẩn khoản mời tôi qua thăm mẹ con nàng. Sau khi trao đổi mấy câu về gia đình, việc làm, chúng tôi gác máy.

Gần lễ Phục sinh năm đó, tôi lấy cớ đi dự hội nghị qua thăm Tuyết Lê. Thu Thủy không để ý gì cả vì tôi đi xa nhà khiểu này rất thường, mỗi năm hai ba lần. Khi chở tôi đến phi trường, nàng dặn tôi nhớ mua quà cho cu Việt. Sau hai ngày hội nghị chán ngắt, tôi gọi điện thoại mời Tuyết Lê đi ăn tối. Lái chiếc xe thuê đến nhà nàng, mà đầu óc tôi trống rỗng, tâm trạng hoang mang.

VN88

Viết một bình luận