– Xa. Không biết đi học bằng phương tiện gì đây ?
– Mua Honda mà đi.
– Không đủ tiền.
– Đây cho mượn.
– Sao giúp Minh nhiều quá vậy ?
– Chuyện nhỏ. Còn giúp nhiều hơn nữa kia.
– Giúp gì ?
– Đây không ấm ớ đâu, nói thẳng luôn.
– Cứ nói đi.
– Nếu không chịu thì thôi. Coi như không nói.
– Thôi đừng vòng vo nữa. Cứ nói đi.
– Muốn làm …trai chơi không ?
– Trai chơi là gì ?
– Có gái chơi thì có trai chơi. Nam nữ bình quyền mà.
– Có phải muốn nói làm đĩ đực không ?
– Đúng.
– Ai chơi mà làm. Ngoài ra rủi gặp mấy con mẹ xấu như ma, làm sao lên được mà …đụ.
– Đây lựa cho, với điều kiện là đừng quên đây. Hãy ở lại đây cho tới khi tốt nghiệp, đừng đi đâu cả. Chịu không ?
– Chịu. Nhưng chơi không hay là có tiền ?
– Sao khờ vậy. Làm tiền thì phải lấy tiền. Không những có tiền mà còn có nhiều nữa.
– Bà nào đẹp, miễn phí.
– Không cần thiết. Toàn mấy bà giàu cả. Tối mai sẽ có một bà, vợ giám đốc công ty cổ phần thương mại SEASIA. Nhưng Minh phải giả vờ mới được.
– Giả vờ gì ?
– Làm bộ còn trai tơ. Khéo chiều ý bà ta, bảo đảm có thể mua được nửa cái xe Dream Nhật.
– Đề nghị tuyệt hay.
Tối hôm sau, trong lúc tôi đang ngồi làm bài tập thì có tiếng chuông gọi cửa. Bà Tuyết nhanh chân chạy ra mở cổng. Môt phụ nữ bước vào nhà. Bà ta chỉ thoáng quay mặt về phía tôi rồi cùng bà chủ đi ra nhà sau. Tôi hồi hộp nhìn theo bà khách. “Chắc đây là bà vợ ông Giám Đốc Công Ty Thương Mại Cổ Phần SEASIA”. Tôi nghĩ vậy rồi giả vờ cắm cúi làm bài, trí óc chỉ nghĩ đến bà khách. Bà ta có một thân hình thật khêu gợi với dáng đi uyển chuyển và quý phái. Tôi không nhìn rõ mặt bà ta được vì khuôn mặt hầu như bị che lấp hết bởi cái mũ rộng vành.
Chừng 10 phút sau, bà Tuyết đến nói nhỏ với tôi :
– Đó là bà giám đốc. Dì đã nói với bà ấy rồi. Bây giờ dì đi có việc, ngày mai mới về.
Bà Tuyết trang điểm qua loa rồi dắt chiếc xe Dream đi.
Sau khi bà Tuyết đi rồi tôi vẫn ngồi giả vờ tiếp tục làm bài. Năm phút trôi qua, mười phút trôi qua, rồi nửa giờ trôi qua, bà khách vẫn tỉnh bơ ngồi xem báo. Một lát sau bà ho khẻ một tiếng rồi nói :
– Có bài xì không ?
Tôi nói :
– Dạ có.
– Cho mượn đi.