– Thì chị đã kể chuyện cho em nghe rồi đó.
Chị làm bộ với tay lấy tách trà và nói khẽ vào tai tôi :
– Con nhỏ bị thằng cha đa dâm hiếp đó. Thấy con nhỏ cũng tội nghiệp, chị thuê nó làm người ở luôn.
Chị Mai quay mặt qua phía bà Tuyết nói lớn :
– Như đã thoả thuận, trong khi chờ đợi ly dị, tôi dọn đến đây ở. Tôi thích ở căn nhà phía sau vườn có lối đi riêng, cách biệt với khu cho học sinh thuê.
Bà Tuyết nói :
– Được rồi. Cứ sửa sang căn nhà giúp tôi như đã hứa là được.
– Chuyện nhỏ.
Thế là chị Mai, con Lan – tên con nhỏ 15 – và tôi ở căn nhà phía sau vườn.
Con Lan xem tôi như một tiểu chủ, cứ xưng hô “cậu và con” làm tôi vừa khó chịu vừa buồn cười. Tôi nói với nó:
– Xưng hô “anh, em” được rồi !
– Con gọi bà bằng “bà”, gọi cậu bằng “cậu” là đúng rồi.
Tôi đùa :
– Đằng ấy nói thế là thế …lào ?
– Thì cậu là con bà…
– Đừng nói bậy bạ ! Vợ tao đó.
Nó đưa cặp mắt tròn xoe nhìn tôi cười và không nói gì cả.
Dĩ nhiên đêm đó, tôi không “tha” cho chị Mai. Còn chị Mai tuy rất lo cho sức khỏe của tôi nhưng cũng đã ôm riết lấy tôi, rồi tự động cởi áo quần ra nằm chàng hảng hai chân, đưa cái húm đỏ hồng nhô cao với chùm lông được cắt tỉa rất gọn gàng. Chị Mai có lối làm tình rất “thẳng thắn” như vậy, có lẽ vì chị biết cái húm của chị rất đẹp, không cần che dấu úp mở. Thế là tôi đè lên người chị và nhắp lia lịa. Chị cắn nhẹ tôi một miếng nơi tai và nói :
– Để chị bú em thử xem sao. Chị chưa hề bú cái đó của đàn ông. Tôi ngồi dậy dời thân hình về phía miệng chị. Khi con cu tôi đến ngang đôi vú, tôi để nó giữa hai vú cà tới cà lui. Chị Mai lấy hai tay ép đôi vú lại kẹp chặt lấy con cu trong khi tôi cứ đẩy cu tới đẩy cu lui như vậy. Được một lát, tôi dời cu sát miệng chị Mai. Chị ngậm cu tôi, cắn nhẹ một cái, lấy lưỡi rà rà chung quanh rồi ngậm cu sâu vào trong miệng bú. Chừng 5 phút sau, chịu hết nổi tôi rút cu ra nói :
– Để dành chơi cho lâu.
– Đúng rồi. Hai chị em ôm nhau nghỉ một chút đi.
– Mình xưng hô cách khác được không ? Xưng “anh, em” được không ?
– Khỏi cần ! Ai lớn tuổi hơn là anh hay chị. Tại sao đàn ông bắt buộc phải là “anh”, đàn bà phải là “em” ? Nam nữ bình quyền.
– Sao cũng được. Nhưng em có đề nghị này.
– Nói đi.
– Chị…cạo lông được không ?
– Lông gì ?
– Lông này.
Tôi vừa nói vừa rờ húm chị. Chị ngạc nhiên hỏi:
– Bộ em không thích sao ? Ngay cả em trai chị khi khám bệnh cho chị mà nó còn khen…
– Dĩ nhiên là đẹp, nhưng em muốn có cảm giác lạ.
– Chưa chi mà em đã chán chị rồi. Thôi được.
Tôi đi lấy hộp đồ nghề hớt tóc của bà Tuyết đem vào phòng. Vì lông chị Mai ít nên tôi chỉ cần thoa foam và cạo một lát là xong. Cạo xong, tôi lấy cái gương đưa cho chị Mai. Chị cầm gương soi cái húm rồi cười nói :
– Trông cũng được, nhưng vài hôm nữa lông lại ra, đâm cu em rát chết luôn.
Tôi chỉ cười mà không nói gì cả. Tôi cho miệng vào húm chị, le lưỡi làm một đường từ dưới lên trên. Chị Mai ôm lấy đầu tôi rên. Nghe chị rên khá lớn nên tôi nói :
– Coi chừng con nhỏ nghe.
Chị vừa rên vừa nói :
– Không biết nó đi đâu rồi. Thây kệ nó.
Tôi và chị Mai chơi nhau chừng một lát rồi nằm nghỉ. Chúng tôi muốn để dành sức làm dài dài suốt ngày.