Thật ra không phải vì tối nay học bài mà vì tối nay tôi phải “trả bài” cho bà Tuyết theo đúng giao ước. Ngoài ra ngày mai tôi lại còn một mối khác mà theo bà Tuyết rất hấp dẫn, nên tôi cần để dành sức.
Chuyện của tôi đến đây có thể tạm chấm dứt. Vì lẽ đây là một câu chuyện thật nên tôi đã hết sức cố gắng thay đổi tên tuổi các nhân vật, tên các địa danh, thời gian xảy ra sự việc…., để vẫn trình bày câu chuyện cho hợp lý và trung thực. Tuy nhiên tôi e rằng nếu viết thêm nữa, tôi sẽ không đủ khả năng làm việc này và sẽ động chạm đến một số người. Tôi đặc biệt xin chị M.C. tha lỗi cho tôi vì đã đem chuyện riêng tư giữa tôi và chị ấy ra kể cho mọi người nghe, mặc dù chị là người rất phóng khoáng. Không biết chị có đọc được những dòng này không. Nếu có thể, xin email cho tôi.
Bà Tuyết bưng đến cho tôi một dĩa bê thui và một ly sô- đa hột gà rồi nói :
– Cháu ăn xong nằm ngủ dưỡng sức đi. Sáng mai dì đem cháu đi khám bệnh, thử máu và tối mốt …làm việc.
Tôi ngạc nhiên hỏi :
– Cháu có bệnh gì đâu mà khám và thử máu.
– Theo yêu cầu của một bà khách.
Tôi cảm thấy hơi bị xúc phạm. Tôi nói :
– Ai muốn chơi thì chơi, không thì thôi, không khám gì cả.
– Cháu chịu khó chút đi. Món này béo bở lắm, lại trẻ đẹp như tiên, nhưng cháu phải có giấy chứng của bệnh viện là không bị bệnh gì cả và…
– Gì nữa ?
– Cháu hạn chế tối đa việc trò chuyện, nói đúng hơn là không được thắc mắc nếu thấy gì lạ. Người ta sẽ đến đây lúc 11 giờ 30 tối ngày mốt. Cháu đừng ngạc nhiên nếu người ta không cho thấy mặt. Đó là vì người ta là người danh tiếng. Người ấy rất đẹp. Dĩ nhiên là không thiếu gì người muốn được ngủ với người ta nhưng tất cả đều bị chê. Người ta lại không muốn dây dưa tình cảm, chỉ muốn giải quyết sinh lý. Bà ta- cứ gọi là bà ta cho tiện – rất mạnh về chuyện này. Theo lời bà ta nói, đã lâu không có một người đàn ông nào làm cho bà ta thỏa mãn trọn vẹn, nên vấn đề sinh lý không điều hòa có hại cho sắc đẹp. Bà ta đã trông thấy hình cháu rồi. Chịu lắm. Nhưng bà ta nói không biết cháu “làm ăn” có ra gì không. Dì nói cháu là số 1. Bà ta bảo hãy đem cháu đi khám bệnh và thử máu cho chắc ăn, bà ta sẽ chịu mọi chi phí. Riêng tiền”đi” thì khỏi lo, bà ta đã đưa trước cho dì rồi.
Bà Tuyết vứt một xấp bạc lớn trên bàn rồi tiếp :
– À quên ! Có tấm ảnh bán thân của bà ấy đây.
Bà Tuyết lục bóp lấy ra đưa cho tôi một tấm ảnh bằng bàn tay. Tôi nhìn vào ảnh. Đúng là ảnh bán thân, nhưng nó chỉ từ cổ trở xuống và trần truồng. Thoạt nhìn tôi cứ tưởng như nó được cắt từ báo Playboy ra, chỉ khác là không có đầu. Một thân hình quả là đẹp hết chỗ chê. Bà Tuyết nói :
– Cháu hãy giữ lấy để nhìn gây hứng.
– Cháu đã hứng rồi nè.
Thật vậy, chỉ mói nhìn ảnh, con cu tôi đã bật lên. Tôi hỏi :
– Tối mai không được sao ?
– Dì sợ cháu thử máu, mất sức.
– Không sao đâu,
– Được, để dì gọi điện thoại xem sao.
Bà Tuyết vào gọi điện thoại xong ra nói :
– Được, nhưng bà ấy nói sẽ đến trể hơn 1 giờ.
– Đâu có sao. Cháu cứ nằm ngủ. Lúc nào đến “đi” lúc nấy.
Sáng hôm sau tôi đi thử máu. Kết quả tốt. Buổi chiều, mặc dù chưa biết uống la- ve, tôi cũng làm nguyên một chai cho dễ ngủ sớm.
Không biết tôi đã ngủ bao lâu như thế. Tôi đang nằm mơ thấy làm tình với một diễn viên điện ảnh Hồng Kông thì cảm thấy hình như có ai ngồi dưới chân vì cái giường rung rinh và lõm xuống. Tôi mở mắt ra và lờ mờ thấy một người đàn bà đang ngồi trên giường xoay mặt ra ngoài. Bà ta nói nhỏ : “xin lỗi nhé !” xong lôi trong bóp ra một chiếc tất dài của đàn bà màu đen rất mỏng. Bà ta tròng chiếc tất vào đầu rồi xoay mặt về phía tôi. Tuy đèn không sáng lắm, nhưng xuyên qua chiếc tất, tôi vẫn thấy lờ mờ một khuôn mặt rất đẹp và quen quen . Thấy tôi nhìn chăm chú, bà ta khoát tay và xoay mặt ra ngoài. Tôi dưa tay định tắt đèn thì bà ta lại khoát tay bảo đừng rồi đến đóng cửa lại.