Chị cười nhạt không trả lời. Nãy giờ ba má con nhỏ ngồi im, mặt tái xanh, bây giờ hai người cùng lên tiếng một lượt :
– Xin bà chủ tha cho cháu. Tại ông chủ nói bà bằng lòmg nên tụi tui mới…
– Tôi không trách gì con bé cả. Tôi chỉ trách ông bà sao nỡ đem con gái mình làm như vậy. Túng tiền hả? Muốn bao nhiêu tôi đưa cho, nhưng nhớ là đừng làm cái trò này nữa.
Chị móc ra một xấp tiền mà cho đến bây giờ chị cũng không biết là bao nhiêu và đưa cho hai người. Con bé ra đứng bên cha mẹ nó lúc nào không biết, mặt mày nhợt nhạt như tàu lá. Chị kéo nó ra chỗ riêng hỏi :
– Em đã…bị gì chưa ?
– Sơ sơ thôi.
– Có chảy máu không ?
Nó lắc đầu. Chị hỏi:
– Em bao nhiêu tuổi.
– 15
Chị gọi xích lô bảo chở họ về nhà, xong vô giường nằm vật ra. Vì đi đường xa mệt quá nên chị ngủ thiếp đi. Đang ngủ, bỗng chị cảm thấy nhột nhột nơi háng. Chị mở mắt ra thì thấy ông chồng quý hoá đang cho tay vào trong xì- líp chị rờ mó. Chị hét lên :
– Dơ ! Mới đi xa về chưa rửa ráy gì cả.
Ông ta xáp vô nhưng chị đạp ông ta một cái hơi mạnh rồi ngồi bật dậy. Ông ta định xáp vô nữa, nhưng không hiểu sao lại lấy xe đi ra khỏi nhà. Chị tỉnh cả ngủ, trong đầu nảy ra một ý nghĩ : ly dị. Chị và chồng chưa có một đứa con nào cả, nên chị không cảm thấy có một sự ràng buộc nào cả ngoài tiền nong. Chị vào phòng tắm rửa ráy qua loa rồi gọi xích- lô đến công ty. Chị đang để một số nữ trang quý giá trong tủ sắt của công ty. Chị cần phải đến lấy gấp số nữ trang này đem về gởi cho ba má chị trước khi tính chuyện ly dị. Bây giờ là 8 giờ tối. Chị vào công ty mở ba lần cửa mới đến nơi để cái tủ sắt ở góc phòng phía trong cùng. Chị loay hoay cả 15 phút mới mở được cánh cửa nặng nề ra vì lính quýnh và nhầm số. Ngay sau khi bỏ tất cả số nữ trang vào cái bóp lớn mang theo và định đi thì chị nghe có bước chân người vào phòng. Chị ngồi thụp xuống sau cái tủ sắt và hé mắt nhìn ra. Chồng chị và một cô gái đang đi vào phòng. Chị nhìn kỷ cô gái : thì ra đây là cô bé bán trinh lúc chiều. Cô bé đã mặt một bộ áo quần khác, bộ đồng phục của nhân viên trong công ty. Có lẽ chồng chị muốn cô bé cải trang như vậy để người ngoài không chú ý. Chồng chị bảo cô bé ngồi trên chiếc ghế sa- lông rồi đến tủ lạnh lấy một chai rượu, một hộp nước trái cây và hai cái ly. ông ta để các thứ trên bàn xong ngồi sát vào người cô bé, rót nước trái cây cho cô ta và rót rượu cho mình. Chỉ mới nhấm có một hớp, ông ta đã choàng tay qua vai cô bé và bắt đầu mân mê vú. Cô bé hất tay ra nhưng ông ta lại tiếp tục mân mê. Được một lát chị thấy hình như hai mắt cô bé lim dim. Chồng chị lại cho tay mặt vào háng cô bé và mân mê. Cô bé lại hất tay ông ta ra, nhưng sau đó lại để yên. Chồng chị hôn cô bé và nói những lời rất tục tiểu mà chị xin em đừng cười khi nghe chị nói lại nguyên văn. Chồng chị có bịnh khẩu dâm, rất thường hay nói tục để gây hứng trước khi làm tình. Ông ta hỏi cô bé:
– Chắc con chưa thấy cặc người lớn phải không ?
Cô bé giẫy nảy lên, có vẻ rất mắc cở.
– Chú tin là con chỉ thấy cặc con nít. Cặc đàn ông khác xa cặc con nít, nhất là loại cặc to như cặc chú. Thấy chưa ?
Cô bé vẫn lắc đầu. ông ta lại hỏi :
– Thấy chưa ? Thấy chưa ? Bị câm sao ?
– Chưa thấy.
– Chưa thấy thì cho thấy.
Ông ta kéo phẹc- ma- tuya quần và kéo cái …đó ra. Chị chưa hề nhìn cái đó của ông ta từ xa, nên lúc ấy chị thấy rất…lạ, nó đỏ như cỗ con gà đá, to, dài và chỉ một góc 45 độ lên trời. Nó lại ngóc lên ngóc xuống vì đang quá hứng.
Cô bé lại giẩy nãy và quay mặt đi nơi khác, nhưng một lát sau lại liếc nhìn nhanh xuống háng chồng chị rồi quay mặt đi. Chồng chị cởi hết áo quần trên người mình ra rồi cởi áo quần cô bé. Cô bé nói:
– Đợi cháu một chút đã. Mắc tiểu quá.
Cô ta túm đống áo quần che thân mình rồi chạy vào buồng tắm. Lát sau cô trở ra với áo quần tề chỉnh như lúc mới vào phòng. Chồng chị la lên: