Cũng may, lão chỉ hành lạc với con búp bê và gọi tên mình như chính lão đang làm chuyện ấy với mình. Nhưng tình thật mình cũng thấy nóng bừng bừng trên mặt khi lão đè con búp bê ra ì ạch có vẻ say đắm lắm. Tự nhiên nước nhờn âm ỉ chảy ra tự hồi nào xuống đùi mình, Thảo ạ!
Bản tính con người đòi hỏi dục tình đã khiến mình nhìn lão không chớp mắt. Khi lão chổng mông con búp bê lên để giao từ phía sau và xuất tinh vào đó thì mình không còn chịu được nữa. Mình xin phép vào phòng tắm của lão để thay đồ và ở đó mình thủ dâm lần đầu tiên trong đời mình. Không thể tả nổi cái cảm giác đó sung sướng đến cỡ nào, Thảo ạ !
Hôm đó, mình từ giả lão ra về trong sự vội vã đến nỗi quên cả áo ngực ở lại. Hôm sau mình tới xin lại nhưng lão nói muốn giữ để làm kỷ niệm, mình đồng ý tặng lão. Chuyện trò qua lại, lão báo cho mình biết lão sẽ về Đài loan sớm hơn dự định, và mong rằng mình đáp ứng cho lão một chuyện sau cùng.
Mới nghe qua, mình nghĩ là lão vẫn còn ý định chiếm đoạt mình nên mình cự tuyệt lời đề nghị, nhưng sau, lão cho mình biết lão muốn chụp một cuốn phim đặc biệt với mình bao hầu một số thù lao rất lớn. Mình tò mò hỏi lão đặc biệt cỡ nào, lão mới nhẹ nhàng thuật cho mình nghe. Lão kể, lão có một cái “khoái”, khoái nhất trong đời của lão, về phụ nữ, không phải là chuyện giao hợp gì cả, đó là được nhìn con gái … (xin lỗi Thảo cho mình nói thẳng), được nhìn con gái tiểu ! Bởi vì con gái tiểu có một cái đẹp thật khó hiểu đối với lão, người ta cho lão bệnh hoạn cũng mặc, lão chỉ biết, một người con gái còn trinh mặc cái quần sì-líp trắng nhỏ, cởi quần ra trước mắt lão, đứng hay ngồi đủ kiểu khác nhau, và tuôn ra cho lão một tràn nước tiểu nóng và ấm. Lão nói, khi ấy, âm hộ của người trinh nữ sẽ nở to ra, hai mép thịt hồng hồng xòe ra như hai cánh hoa, nhụy là một lớp màng trinh đỏ mộng, phía trên một chút là một cái lỗ nhỏ như đầu kim sẽ tuôn ra thật nhiều nước cho lão ngắm thưởng. Cái cảm giác được nhìn thấy, lão diễn đạt, nó còn sướng hơn khi giao hợp với người con gái ấy nữa, và lão mong rằng mình sẽ đáp ứng điều nguyện ước của lão một lần chót để lão trở về Đài loan không uổng chuyến đi này …
Nói xong, lão còn giơ ra sắp tiền dày cộm. Mình chỉ biết ngớ người ra không biết phải trả lời gì với lão. Thấy lão thành khẩn như thế cũng thật đáng thương, nhưng tình thật cái ý nghĩ của lão thật là bệnh hoạn mà mình chưa bao giờ nghe nói đến. Dù không muốn, nhưng lịch sự, mình hẹn với lão hôm sau sẽ trả lời, lão đồng ý và dúi sắp tiền đó vào tay của mình, nhưng mình cự tuyệt với lão “không công bất vụ lợi”.
Rồi hôm sau, mình trốn lão không dám tới, và hôm sau nữa … Lão cũng không buồn gọi phone và tặng hoa như trước nữa, nhưng mình biết lão vẫn còn đó, trên phòng suốt hai ngày qua, chờ đợi mình. Ngày mốt này, lão sẽ phải trở về Đài loan rồi, coi như mình trút đi cái gánh nặng làm người con gái vô đạo đức bấy lâu nay, số tiền lão tặng cũng khá đủ cho mình rồi, vậy coi như mình không cần phải gặp lão nữa …
Để cho chắc chắn, nhân cái ngày trước khi lão về lại Đài loan, mình cố tình xin nghỉ làm để biệt tránh mặt lão. Nhưng suốt ngày mình như đứng ngồi không yên vì cứ nghĩ mãi đến lão, thật ra lão không đến nỗi tồi bại lắm, ít ra là với mình vì suốt thời gian qua lão có thể nổi cơn dâm đè mình ra hiếp, nhưng lão đã không làm vậy, mọi chuyện lão đều nhất nhất báo cho mình biết trước, và chờ sự đồng ý của mình lão mới dám làm…
Đêm đó, mình chợp mắt hoài không được, mãi cứ băn khoăn về lời đề nghị của lão, cuối cùng mình nhấc phone lên gọi cho lão, lúc đó khoảng 3 giờ sáng, lão vẫn còn thức. Hai người nói chuyện với nhau rất cởi mở, lão bảo mình là đứa con gái dễ thương nhất từ trước tới nay lão gặp, nhưng cũng là người con gái “khó khăn”nhất lão chưa bao giờ thấy, mình chỉ trả lời với lão, trinh tiết của người con gái Việt nam rất quan trọng, chỉ để giành cho người chồng vào đêm tân hôn. Lão chỉ cười, bảo với mình là lão hiểu và rất tôn trọng ý nghĩ của mình. Còn mình thì khen lão rộng rãi, với số tiền lão cho mình có thể làm được rất nhiều chuyện cho gia đình…
Chuyện này tới chuyện kia, cuối cùng không hiểu sao mình đã chấp nhận cho lão chụp hình, chụp như cái kiểu mình nói ở trên đó … Trời chỉ mới hừng sáng là mình đáp xe đến khách sạn, anh bảo vệ mở cửa cho mình ngạc nhiên lắm nhưng mình chỉ nói sẽ giải thích sau, và đi thẳng lên phòng của lão. Mọi thứ như đã sẵn sàng khi mình bước vào, kể cả một ca nước trà đầy cho mình dùng nếu cần thiết. Để tranh thủ thời gian cho lão phải rời phi trường lúc 6 giờ, mình cởi áo quần ra, chỉ chừa lại quần lót. Lão kê máy sẵn sàng, bảo mình cứ tự nhiên coi như lão không có ở đây. Mình chần chừ đứng đó, đầu óc loạn xạ những điều gì đó mâu thuẩn vô cùng. Rồi mình cố thả lỏng cơ thể, nhắm mắt lại, tưởng tượng tới thời còn thơ ấu mẹ dẫn mình đi “tè”, hai chân khé mở, và nhè nhàng từ đáy quần lót màu trắng của mình loang ra, cảm giác nóng đều thắm từ giữa sang hai bên vách đùi. Tiếng bấm lạch cạch của máy hình vang lên, tiếng nhỏ lịch bịch của giòng nước rỏ xuống thảm. Cái ấm nóng lần lần lan xuống, chạy dài ôm theo đùi lan qua đầu gốí, mắc cá, và thắm xuống những kẽ chân. Mình bỗng nhiên ngồi xuống theo bản tính của người con gái, tiếng lách cách của máy hình đều đều vang bên tai. Mình không dám mở mắt ra để xem phản ứng trên khuôn mặt của lão, nhưng mình đoán là chắc lão thích thú lắm, và tự dưng mình muốn làm một cái gì đó hơn thế nữa, coi như một món quà cho lão trước khi lão trở về Đài loan. Mình lột luôn cái quần nhỏ, nằm dài trên thảm để nhỏ ra từng đợt cho lão chụp. Sau cùng, còn những giọt cuối, mình giành cho lão trong tư thế đứng và tư thế khom lưng, hết sức là kỳ cục.