VN88 VN88

Âm hộ người trinh nữ trong mắt một lão già

Lão nói, khi ấy, âm hộ của người trinh nữ sẽ nở to ra, hai mép thịt hồng hồng xòe ra như hai cánh hoa, nhụy là một lớp màng trinh đỏ mộng, phía trên một chút là một cái lỗ nhỏ như đầu kim sẽ tuôn ra thật nhiều nước cho lão ngắm thưởng. Cái cảm giác được nhìn thấy, lão diễn đạt, nó còn sướng hơn khi giao hợp với người con gái ấy nữa…

Am ho nguoi trinh nu trong mat mot lao gia

Đọc truyện 18+ Âm hộ người trinh nữ trong mắt một lão già

Thảo mến!
Đầu thư chúc Thảo và gia đình được an khang thịnh vượng. Chúc anh Lâm và chị Bình được trăm năm hạnh phúc. Nhớ cho mình gởi lời thăm bác Sáu, Thảo nhé! …

Thảo nè, nhận được thư này của mình chắc Thảo ngạc nhiên lắm, không ngờ đứa bạn “thất lạc” lâu năm bây giờ đã tìm ra được bạn. Mình có được địa chỉ email của Thảo nhờ tình cờ bắt gặp thằng Sinh lớp trưởng trên đường phố trong dịp nó về quê ăn Tết. Anh chàng xấu xí nghiêm nghị năm nào bây giờ trông bảnh gớm , kiểu cách Việt kiều lắm! Qua lời Sinh, mình biết Thảo bây giờ ở Cali, khu có nhiều người Việt nhất thế giới đó mà! Nó nói là nó ở không xa nhà Thảo lắm, và thường xuyên tới nhà Thảo chơi, có phải vậy không Thảo ! Mình nghe nó nói vậy sao mình thèm quá, thèm một tình bạn đã lâu mình thiếu vắng. Bạn bè cùng lớp sống gần nhau âu cũng là cái duyên, có đẹp chứ nhĩ!. Mình chắc không được cái phước đó với Trọng. Anh ta bây giờ không còn ở Thành phố nữa. Thảo có biết Trọng bây giờ làm chức lớn ở Hải Phòng không ? Phó giám đốc công ty Điện lạnh đấy ! Oai chưa ! Mới đó mà đã ba năm rồi, nhanh nhỉ Thảo ! Nhiều chuyện đổi thay ngoài dự liệu, ngay như chuyện thằng Sinh đang cặp với em của Thảo cũng là một điều không thể tưởng mà cũng đã xảy ra… Còn nhiều điều không thể tưởng nữa, để mai mốt từ từ mình kể Thảo nghe … Còn bây giờ mình ôn lại chút chuyện xưa nhé … Thảo còn nhớ cái lúc mình tiễn Thảo ra phi trường không, hai đứa mình đã ôm nhau khóc miết, cho tới xưng cả hai mắt. Khi Thảo đi rồi mình như thấy hụt hẫng đi …Mình đã chờ cho tới khi máy bay Thảo đi rồi mới ra về, lòng buồn khôn nguôi. Tự hỏi, biết bao giờ mới gặp được Thảo! Nhưng mà thôi, chuyện đã qua rồi … À, nè! Chừng nào Thảo về Việt nam chơi vậy ? Việt nam bây giờ nhiều thay đổi lắm, cảnh vật, con người, lối sống v.v … mọi thứ có vẻ phồn vinh hơn, tươi trẻ hơn với đợt sống mới của lớp sau bước tới … Thảo về đi rồi sẽ biết, mình sẽ dắt Thảo đi khắp nơi, thăm Thầy cô, thăm bè bạn, thăm lại ngôi trường thân yêu của chúng ta …và còn những chuyện bí mật Thảo cần biết nữa về những đứa bạn của chúng ta ….

Thảo ơi! Hôm nay ngoài việc viết thư thăm Thảo ra, mình có điều này muốn tâm sự cùng Thảo, vì mình nghĩ Thảo luôn là đứa bạn thân nhất, nhưng Thảo phải hứa là giữ kín điều này vì đó là sự hủy bỏ cả vinh dự, là cả tương lai của mình nếu bị tiết lộ. Chuyện là vậy … sau khi tốt nghiệp xong ĐH Tài chánh, mình chẳng có việc làm Thảo ạ! Thật không ngờ cái bằng cấp ở xứ này chẳng làm nên trò trống gì. Mình đã chạy khắp nơi để xin việc làm nhưng chỉ nhận được những lời chối từ đắng cay. Buồn thay Thảo ạ, mình đã khóc thật nhiều khi ấy, ba má mình đã dỗ dành an ủi mình luôn … Nhưng khốn thay khi ấy người mình yêu nhất cũng ngỏ lời chia tay, Trọng đấy! Cũng con Hạnh hoa khôi lớp mà ra … Chuyện cũng dài dòng lắm biết nói sao cho Thảo hiểu hết trong lá thư này … Sau đó, rồi cũng yên ổn, mình tạm quên hết sầu muộn để cố vươn lên làm người … Thảo ạ, cách đây sáu tháng, mình được người quen giới thiệu làm nhân viên tiếp tân cho một khách sạn TB. Mình vui lắm và đã nhận lời ngay vì thật ra cũng không có đường nào khác để chọn lựa. Đau lắm Thảo à! Vì mình học mấy năm trời cực khổ mà chỉ đi làm việc tiếp tân, công việc quèn mà ai cũng làm được, nhưng thấy cảnh gia đình túng thiếu … sao nỡ, thây kệ thôi! Dòng đời đưa đẩy, ông Trời bắt mình làm gì thì mình làm vậy … Nhưng rồi cũng chẳng được yên thân Thảo à! … “Cơ hàn” lắm! Số là mình làm cho một khách sạn chủ là gốc người Hoa nên khách hầu hết tới đây đều là dân Đài Loan và Trung Quốc, báo hại mình đi ghi danh học cấp tốc mấy tiếng Quan Thoại xí xô xí lớ nói bẻ miệng muốn trẹo quai hàm … Nhân cách đây hai tuần, mình có gặp một ông khách Đài tuổi trung niên, sau qua đôi ba lần trò truyện mình được biết ổng có ý với mình, nên thường ve vãn nơi quày tiếp tân. Và lão bắt đầu giở trò tán hươu tán vượn với mình, Thảo ạ!. Mình đã nhiều lần bắn tiếng với lão là mình không có hứng thú với ổng, nhưng ổng cứ bám theo mình riết. Mình bực lắm, nhưng vì công việc mình phải ráng chìu khách cho chủ được vui, nếu không thì mình sẽ mất việc … Mình chỉ đơn thuần đang cần tiền cho gia đình chi xài … Và Thảo biết không, ôngxứ Đài nọ là dân buôn bán nên tiền của ông rất nhiều, ông chi rất “sộp” và thường cho tiền “boa” cho mình dù mình chẳng làm gì cho lão cả. Thậm chí, Lão còn mang hoa và quà cáp đến tặng cho mình. Chuyện bắt đầu là thế và mình đã nhận tiền bac và quà cáp theo một phép lịch sự của một nhân viên tiếp tân dù thấy lòng không yên lắm! Vì thử hỏi trên đời này có cái gì miễn phí đâu, và rồi con cáo cũng lòi cái đuôi ra. Lão sẽ đòi mình một cái gì đó lão muốn. Cách đây ba tháng, “con cáo” già kia lại lòi ra mặt chuột đã tặng cho mình một số tiền rất lớn, Thảo có đoán ra được bao nhiêu không ? 10 triệu đó Thảo … Mình bàng hoàng nhận lấy số tiền đó mà lòng không biết vui hay lo sợ … Và sau đó một ngày, lão đã ngỏ lời mời mình đi ăn tối. Đã nhận tiền của người ta rồi, mình đâu có từ chối được, nhưng lần đó mình có hứa với lòng rằng không bị tiền bạc cám dỗ mà trở thành hư thân. Thảo biết không, đêm đó, lão đón mình trước khách sạn và gọi taxi đưa hai người tới New World để ăn tối và nhảy đầm. Suốt đêm, gã tỏ ra rất lịch sự tế nhị với mình, ngay cả nắm tay mình gã cũng ngỏ lời xin phép, nhã nhặn … Vì là chuyện tế nhị nên mình đã không từ chối lão điều gì. Dần dà, mình thấy thân quen với lão hơn, lão cũng biết vậy … Đến gần suốt đêm, khi men rượu đã nồng lên hơi thở, thì lão lại lòi ra cái mặt đểu giả, lão đã cặp sát vào người mình thỏ thẻ lời chiêu dụ đường mật. Thảo có biết, lão nói vì vào tai mình không ?Lão nói lão muốn chụp hình lõa thể của mình với thù lao là 10 triệu … Trời, mình nghe lão nói mà lùng bùng cả hai tai … Thật không ngờ lão lại sỗ sàng đến thế … Trong đời mình chưa bao giờ có ai dám xúc phạm thể diện của mình vậy … nhưng mà lão đã làm, dù sao mình cũng có lòng tự trọng của một người con gái có ăn học chứ hả Thảo ? Lúc đó, mình nhớ mình đã xô lão ra và bỏ ra ngoài … Lão bám theo mình riết để năn nỉ, nhưng mình mực quyết không để gã lợi dụng thân xác … Song, khốn thay, đêm đó, mình chẳng mang bao nhiêu tiền để đi xe cả, lão lại đề nghị đưa mình về đến tận nhà, mình chối sao cho được, chẳng lẽ đi bộ về … Cuối cùng, mình đã để cho hắn gọi taxi …

VN88

Viết một bình luận