VN88 VN88

Âm hộ người trinh nữ trong mắt một lão già

Những ngày sau đó, mình cứ tưởng là lão nhận ra sự từ chối của mình mà tìm đường rút lui, nào ngờ lão càng bám riết lấy mình và tung ra những vật chất tiền bạc, những lời ong bướm để ngoa dụ mình. Một tháng trời dằn vặt mình với tư tưởng mâu thuẩn trong đầu và những cám dỗ mà mình dần dà cho là không quá đáng … Thảo ơi …tất cả chỉ vì đồng tiền – thứ mà bọn mình coi rất nhẹ thuở nào bây giờ nó còn lớn hơn bất cứ vật gì trên trái đất. Và trong một phút thiếu suy nghĩ, mình đã nhẹ dạ bỏ quên cả nhân cách và mình để rơi vào cạm bẩy của lão như một con nai con ngơ ngác lạc vào ổ nanh vuốt. Mình đã đồng ý cho lão chụp hình khỏa thân như để chỉ thỏa mãn thị dục của lão. Qua những lần bàn thảo, lão đã hứa với mình chỉ chụp lấy thân chứ không thấy mặt, số tiền lão chi là 200 ngàn cho một lần chụp. Một tuần ba lần, lão sẽ hẹn mình lên phòng của lão sau giờ làm việc. Nghĩ ra cũng tiện vì mình làm việc tiếp tân, lên phòng khách nửa tiếng cũng là chuyện thường, và mình chấp nhận lời đề nghị của lão. Vậy mà Thảo có biết không, cái đêm trước ngày mình hẹn cho lão chụp, mình đã thức trắng. Sáng đó dậy, mình sửa soạn sơ sài rồi đi làm.. Suốt ngày mình cứ nơm nớp lo sợ, dằn vặt tư tưởng với những chuyện hư đồi mà mình sắp làm ra, nhưng rồi đồng tiền sức mạnh đã nuốt chửng lấy mình, đã bắt mình lao vào để tìm lấy nó. Mình hẹn với lão 5 giờ chiều tại phòng lão.

Lần đầu tiên mình đối diện với một gã đàn ông xa lạ trong căn phòng nhỏ, cảm giác hoang mang, run sợ. Mồ hôi mình đẫm hết cả lưng dù máy lạnh đã hoạt động từ lâu, Thảo à ! Trước mặt mình mọi thứ như đã bày biện ra sẵn sàng, một tấm màn trắng lớn bủa xuống từ trần nhà che lấp cửa sổ, hai cây đèn hình dù hai bên, và ở giữa là một cái máy chụp hình lớn. Vài vật dụng như khăn chít, giày cao gót, nón đội và quà giấy để lỉnh kỉnh chung quanh. Sau khi trò truyện qua loa, lão bảo mình tranh thủ đi tắm, mình ngơ ngác chưa hiểu gì thì lão bảo vì mồ hôi mình ra nhiều lên hình sẽ không đẹp. Nghe hợp lý, mình ngoan ngoãn làm theo. Trong lúc đang tắm thì lão bước vào, mình giật mình định lớn tiếng đuổi lão ra, nhưng lão đã nhanh nhẹn trấn an mình, thì ra lão chỉ muốn dặn mình tắm xong chỉ choàng cái khăn lông vào thay vì mặc lại áo quần. Lúc mình bước ra, lão lại chìa tay đưa cho mình một hộp phấn và bảo mình tự thoa lên thân thể, lão nói làm cho làn da thêm đẹp. Thảo à, mình ngỡ ngàng lắm với bao điều hắn nói, nhưng con cá đã tình nguyện chui vào rọ để được ăn rồi, mình còn cách nào hơn. Lão cũng biết lịch sự đã quay mặt đi cho mình tiện việc. Sau khi thoa phấn khắp mình như lời lão dặn, mình lại đứng trước mặt lão thẩn thờ chết điếng. Mồ hôi lưng mình lại vả ra, lão trấn an mình với những lời hỏi thăm thường lệ. Đèn bỗng dưng bật sáng, pha thẳng vào người mình làm cho mình hồi hộp như một ca sĩ lần đầu tiên đứng trên sân khấu. Và không nói lời nào, lão bắt mấy bô mở màng. Mình nhắc lão nhớ chừa mặt mình ra, lão chỉ ậm ừ trong miệng.

Kế đó, lão bắt mình đứng làm kiểu, mình thấy thật là sống sượng khi đứng trước một cái máy chụp hình với chỉ một chiếc khăn choàng, nhưng không lâu sao mình quen dần với hoàn cảnh và thể thức, mình làm thấy được tự nhiên hơn, và lão đã khen mình có năng khiếu làm model. Kế tiếp, lão đề nghị mình trệ chiếc khăn xuống, mình ngại ngùng nhưng một cái gì thích thú ở trong lòng xui khiến mình phải nghe theo. Năm bảy bô phát sáng làm mình thấy tự nhiên hơn. Lão lại đề nghị mình kéo cái khăn xuống ngang bụng. Mình nuốt miếng làm theo một cách chậm chạp, khi đó lão cứ lia máy hình lên người mình liên tục. Thảo ơi, cảm giác của mình lúc đó rất là run sợ, song một sự rạo rực đang chảy nở trong thân người mình. Được khoe thân thể trước một người đàn ông xa lạ chẳng lẽ đã tạo cho mình cái rạo rực ấy. Rồi lão bảo mình hãy quay lưng lại và từ từ cởi chiếc khăn lông ra. Một thoáng do dự và mình làm theo, chiếc khăn nhẹ nhàng rơi trên sàn nhà, để lại một tấm thân trần trụi của mình trước mặt của lão, Thảo ạ ! Trơ trẽn ơi là trơ trẽn, phô bày tất cả ra ngoài, tất cả Thảo ạ ! Thảo có biết cảm giác mình lúc đó ra sao ? Thân thể mình như co dúm lại trước những tia sáng của đèn hình. Mình chỉ còn biết nhắm mắt lại, chờ đợi cái gì đó mà mình vẫn chưa rõ mà chỉ thấy các thớ thịt của mình run lên bần bật. Rồi lão bảo mình từ tốn quay người về phía lão, mình đã nuốt nước miếng đến mấy lần mới dám trở mình lại. Chết thì chết, phóng lao rồi mình chỉ còn biết theo lao, mình đã nhắm mắt lại, một tay chặn ngay ngực, tay kia mình che đi chỗ kín của người con gái. Thảo ơi, mình thấy nhục nhã khôn cùng khi nhắm mắt mà vẫn nghe được tiếng bấm máy của lão, rồi những tia sáng quái ác kia soi mói lên từng thớ thịt, góc cạnh của thân thể mình. Tiếng khen nức nở của lão càng làm mình thấy ngượng chín người. Rồi lão bảo mình hãy bỏ tay ra, nhưng làm sao bỏ ra cho được hả Thảo ! Đời con gái mình quý nhất là thân thể trong sạch, không để cho ai thấy được, hai nơi bí mật đó mà mình có lần đã hứa chỉ giành cho Trọng, nhưng bây giờ Trọng cũng đã đi rồi, coi như hết … Lòng mình bỗng nhiên chết lặng đi …

Lão gọi thêm năm lượt bảy lần mình dám bỏ tay xuống, nhưng chỉ ở ngực. Lão có nói mấy mình cũng không dám bỏ tay dưới ra, trời ơi, lão mà thấy được chỗ kín của mình chắc mình độn thổ ngay mất! 12 tuổi là mình đã là người rất kín đáo rồi Thảo, con gái mà Thảo hiểu mình chứ, dù bây giờ đứng trước mặt người mình yêu, mình tự hỏi có làm được hay chăng, nói chi là lão là một gã đàn ông xa lạ ! Thế là lão đành chịu … Mình thay đồ vội vàng cầm sắp tiền 200 ngàn trên tay, và bỏ ra ngoài. Mình đã đi như chạy, Thảo à, một sự bỏ trốn tội lỗi mình vừa mới phạm phải, cảm giác này chẳng khác nào một con đĩ vừa mới tiếp khách lần đầu tiên. Nhục nhã lắm, Thảo biết không! Đêm đó mình khóc xưng cả hai mắt. Nhưng cũng tạm vui, Thảo à! Vì với số tiền đó mình đã giúp cho gia đình được chút ít. Nghĩ lại, nào ai có biết chuyện mình làm, lão đến từ xứ Đài chỉ thích sưu tập hình khỏa thân để làm của riêng, nếu như lão không đem trưng bày đâu đó thì cũng chẳng có can hệ gì đến mình, mà nếu có, thì biết là ai ? Tự an ủi với mình những lời như thế, mình trở lại làm việc với cảm giác nhẹ nhàng hơn. Lão không còn đến ve vãn mình ở phòng tiếp tân nữa vì đã có hẹn với mình ngày kế tiếp. Và lần thứ hai đến chụp hình, tuy vẫn còn hồi hộp nhưng mình thấy đỡ hơn. Giống như trước mình thoa phấn khắp thân thể cho lão chụp, mọi thứ diễn ra suông sẻ và nhanh hơn, nhưng đến khi lão đề nghị mình buông tay cho lão chụp chỗ kín thì mình lại từ chối. Lão đã phải bỏ máy xuống thuyết phục mình khô cả nước miếng, rồi mình bấm bụng nghe theo Thảo ! Còn gì để che đậy nữa chứ khi mình đã thấy bản thân hết còn trong sạch! Lỡ cùi rồi, sợ lỡ sao hả Thảo! Và mình mở bàn tay ra mà mặt mình tái đi với muôn vàng sự thẹn thùa của người con gái mới lớn. Đó, đó lão hãy cứ tự nhiên mà chụp – mình nói thầm trong bụng, lặng người đi. Tiếng lắc cắc của máy pha lên người mình, có lẽ lão đã chụp nhiều lắm không thể đếm được, Thảo ạ! Mình tưởng chừng mỗi lỗ chân lông nơi đó cũng đều bị lão phóng lớn ra để mà chụp. Đã bao lần mình phải dùng tay chắn lại nơi ấy theo một phản xạ tự nhiên, nhưng cũng vậy thôi, lão phải quyết chụp cho kỳ thì mới chịu. Có phải những cái gì trinh nguyên đều quí hơn vàng như lão nói không Thảo, mình chỉ thấy đúng khi nó được hiến dâng kìa! Chứ trong cuộc đổi chác này, những gì quí nhất của đời con gái chỉ giống như cái gì đó trơ trẽn tục tằn không thôi!

VN88

Viết một bình luận