Chẳng phải riêng lần ấy, nhiều lần đi ăn hay đi chơi cùng nhau, em chẳng chịu vận áo lót, cùng lắm là loại áo ngực silicon không dây, thậm chí chỉ dùng miếng dán đầu ngực như 2 con ốc vặn. Đi cạnh em, đủ chuyện mắc cười diễn ra, ai nhìn em phải xì xào lời ra tiếng vào, còn lũ đàn ông thì cứ nhìn chằm chằm vào ngực em. Bỗng nhiên tôi cảm thấy mình như một trò đùa của thiên hạ, cảm giác bị xúc phạm ghê gớm.
Khi tôi nhắc nhở, em không chịu nghe. Đến khi tôi lặn lội đi chọn cho em những bộ áo ngực đẹp, đắt tiền để em hứng thú quay lại thói quen mặc áo ngực như trước thì em cũng chẳng còn thích thú. Càng nhắc nhở, khuyên nhủ, em càng nghĩ tôi ích kỷ, không muốn em đẹp trong mắt mọi người.
Cũng chỉ vì những quan điểm trái ngược nhau mà tôi và em không ít lần xảy ra cãi vã. Và khi đã không thể “khống chế” được người yêu mình, dù vẫn còn yêu em rất nhiều nhưng tôi đã phải chủ động nói lời chia tay.