Sau vài lon bia, bà Hằng ra bãi xe nổ chiếc SH cáu cạnh rồi nói: “Chị chạy trước, em chạy sau, mà cái xe máy của em bèo quá, để sáng mai chị mua cho cái mới”. Tôi gật đầu chạy theo. Điểm đến của chúng tôi là một khách sạn bình dân ở đường Phan Xích Long (quận Phú Nhuận). Như là chỗ khách quen, vị khách nữ bịt mặt kín mít vội vàng bước lên phòng mà không cần lấy CMND, còn tôi thì nối gót leo lên cầu thang. Có lẽ bà Hằng hay vào đây nên mấy thanh niên giữ xe cho khách sạn đều nhớ mặt, không cần lấy phiếu.
Đẩy cửa bước vào phòng, tôi tá hỏa khi có một chàng trai trẻ tuổi hơn mình đã đợi sẵn, bật điện sáng choang. Thân hình “phi công” này vạm vỡ, duy nước da thì đen nhẻm. Không đợi phản ứng của tôi, vị khách nữ ném túi xách xuống giường rồi quay sang nói như ra lệnh: “Tối nay, cả ba chúng ta ngủ chung với nhau nhé, chị không ngại thì thôi chứ cưng ngại điều gì? Đi tắm nhé!”. Trong khi “phi công” có mặt trước tôi đang cởi đồ thì toàn thân tôi nổi da gà. Cũng may, một đồng nghiệp đi kè tôi nhá máy. Tôi vội bấm nút nghe rồi hét oang oang vào máy để tính bài chuồn: “Em chuyển dạ sanh rồi à, anh về ngay!”. Tôi vội vàng nói với vị khách nữ lý do đột xuất và hớt ha hớt hải chạy xuống lấy xe. Vừa chạy, tôi vừa nghe vị khách nữ quát thật không dễ nghe tí nào: “Cút đi!”.