Mọi người tươi cười bước vô nhà. Bẩy thi sĩnhìn ngang ngửa, chàng không ngờ căn nhà này đẹp và sang trọng như vậy Từ hồi qua Mỹ tới giờ, chàng chưa thấy có người Việt nào ở căn nhà lớn và đẹp như thế này. Trong đầu Bẩy thoáng qua một ý nghĩtáo bạo. Chàng ghé sát tai Luận làm bộnói nho nhỏ nhưng đủ để mọi người nghe thấy:
– Anh đúng là con chuột sa hũ nếp rồi đó, giầu sang như thế này thật là sung sướng quá đi. Không biết có lúc nào anh nghĩ tới tụi nghèo khổ này không đây.
Luận hiểu ngay Bẩy thi sĩ muốn nói gì. Chàng nói ẫm ờ:
– Tôi chắc chắn có ngày các bạn dọn về đây ở chung để cùng hưởng phú quí vinh hoa với nhau mà.
Bẩy thi sĩ cười hì hì:
– Không dám, không dám đâu. Còn vợ và con của ông An ngờ ngờ ra đó chứ đã yên đâu.
Luận ghé sát vô tai bẩy thi sĩ nói nho nhỏ:
– Anh có dám giúp tôi cho con vợ nó theo chồng luôn không.
Bẩy thi sĩ nghĩ Luận nói chơi nên cười lớn, nói:
– Đại ca đừng có dọa thằng em này nghe.
Luận làm bộ nghiêm nét mặt, nói thực nhỏ vô tai Bẩy thi sĩ:
– Tôi không nói chơi đâu. Anh tính coi, giết thằng chồng rồi ở với con vợ nó nhưthếnày cũng ngộp ngạt lắm.
Tôi muốn nhổ cái gai này đi càng sớm càng hay thôi.
Lòng tham chợt nổi lên, Bẩy thi sĩ hỏi:
– Anh không nói chơi đó phải không? .
Luận lại làm bộ nghiêm nét mặt, nói:
– Vụ này tôi đã nói với em Chín rồi. Tối qua chúng tôi ngủ với nhau cả đêm, bây giờ còn cái gì phâi dấu diếm nữa chứ.
– Vậy anh tính sao?
– Cái đó không phải là điều quan trọng.
– Còn cái gì nữa?
Luận nghiêm nét mặt nói:
– Điều quan trọng là anh có thực lòng hợp tác với tôi hay không thôi.
Bẩy thi sĩ nắm lấy tay Luận bóp mạnh:
– Tưởng gì, cái này đại ca~ có thể tin ở thằng ém này mà.
Nghe hai người nói chuyệnvới nhau, cả An và Cúc cùng nổi giận đùng đùng. Cúc nói:
– Mình vừa nghĩ kế cứu nó mà bây giờ nó lại nghĩ kế hại mình. Cái sốtụi này chết tới nơi rồi. Thôi mặc kệ chúng nó anh ơi.
An gật đầu.
– Như vậy cũng xong.
Cả hai ngồi nhìn mọi người vô’bàn tiệc. Tất cả ăn uống ngón lánh. Không ai để ~ý tới Luận không bao giờ chấm nước mắm và chỉ một lúc sau, bốn cái thây gục xuống ngay bàn ăn ngay. Không nói được một lời nào trước khi chết. Cũng vừa lúc đó, tiếng rít của quỉ đầu trâu mặt ngựa lại réo lên. An la lớn:
– Cứu chúng nó, chạy mau đi em.
Cúc nhanh trí, chụp ngay lấy vợ Bẩy thi sĩ và cô em bay tuốt lên trời. An cũng ôm gọn Bẩy thi sĩ và Chín nhẩy theo vợ Đám quỉ đầu trâu mặt ngựa lại bắt hụt một lần nữa. Chúng ngơ ngác và tức giận rít lên những âm thanh rợn người rồi biến đi thực nhanh.
Những chuyện xẩy ra ở thế giới vô hình sát ngay bên cạnh nào Luận có hay biết gì. Chàng hí hửng ôm từng thây ma đem xuống nhà kho, dấu ở góc nhà rồi ra phố mua bốn cái thùng phi và sỏi cát cùng xi măng đem về nhà. Một mình Luận hì hục khuân vác từ sáng tới chiều mới xong.
Tối nay chỉ còn việc nhét những thây ma kia vô thùng phi, trộn hồ đổ vô nữa là xong. Mọi chướng ngại vật đã quét sạch, chưa bao giờ Luận cảm thấy thơ thới hơn lúc này.
Chàng nghỉ một hồi rồi lại tiếp tục công việc cho xong. Luận không dám để lâu sợ lộ chuyện. Hơn nữa, những thây ma này để lâu có mùi bay sang hàng xóm rất dễ lộ.
Chàng xuống nhà kho. Người đầu tiên là Bẩy thi sĩ. Luận ôm cái thây ma đã lạnh ngắt nhét vô thùng phi. Thân hình cao lều nghều của Bẩy thi sĩ làm Luận chật vật lắm mới nhét vô được cái thùng phi này. Chàng trộn hồ và đổ đầy thùng phi liền. Chỉ vài chục phút sau, thây ma của Bẩy thi sĩ đã nằm yên trong một cục bê tông sỏi đá. Mồ hôi ra ướt áo Luận ngồi xuống bên xác chết của ba người đàn bà. Bỗng chàng nhớ tới cuộc mây mưa tối qua với Chín. Luận đưa tay kéo mạnh hàng nút áo trước ngực thây ma của Chín. Bộ ngực trắng muốt tới tái xanh của nàng vươn lên lồ lộ thật lớn. Có lẽ vì xác chết đã cứng lại nên bộ ngực đứng thẳng, không còn xồ xề nhưlúc còn sống lại càng làmLuận thấy háo hức. Chàng rà mộttay lên khuôn ngực nàng. Bỗng Luận thất kinh rụt tay lại, lui ra xa vì khí lạnh từ thân thể Chín truyền vô tay chàng tới rợn người.
Tà áo Chín hình như cũng bay phần phật. Chiếc khăn che mặt Chín tự nhiên bay qua bên cạnh. Chàng giật mình nhìn thấy miệng nàng ứa máu, chẩy loang lổ cả xuống cổ áo Những chiếc khăn che mặt vợ Bẩy thi sĩ và cô em vợ cũng bay sang một bên. Cả hai khuôn mặt cùng tái mét, miệng ứa máu. Mắt trợn trừng. Nhất là vợ Bẩy thi sĩ còn le lưỡi dài thòng như muổn nhát chàng đòi mạng.
Luận tưởng mình hoa mắt. Nhưng chàng có biết đâu tất cả các oan hồn đang tề tựu quanh căn phòng này rồi. Vì sau khi Cúc và An ôm bọn họ nhẩy lên cao tránh bọn quỉ đầu trâu mặt ngựa hiện lên bắt hồn. Và chờ cho tới khi đám quỉ biến đi rồi, tất cả lại trở lại căn nhà của Luận ngay. Cũng vì tất cả còn đang luyến tiếc cuộc sống trần thế và căm hận Luận tới ngút trời nên ai cũng muốn trả thù ngay.
Khi Luận kéo núc áo trức ngực Chín ra, nàng đã giận dữ rít lên rồi. Tới khi chàng rà một tay lên ngực nàng, Chín không nhịn được nữa, vùng chạy thực nhanh chung quanh chàng làm cho tà áo nàng bay phất phới và chiếc khăn che
mặt cũng rớt ra.