VN88 VN88

Vừa xem phim và thực hành địt luôn là sướng nhất

Hoa không ngờ lời nói này lại thốt ra từ chính miệng của chàng. Điều đó càng làm Hoa đau lòng hơn.

Hoa há miệng thực to. Tim nàng như đang bị bàn tay tàn ác của Luậnbóp nát. Nỗi đau của nàng còn khủng khiếp hơn khi nhìn thấy hai người làm tình trên giường tối qua.

Chàng đã quyết định lấy mẹ nàng và bỏ rơi Hoa. Và bây giờ chính miệng chàng đang nói những lời đau đớn kia cho một sự phản bội.
Có lẽ mẹ nàng chằng biết gì, bà có vẻ ngạc nhiên khi thấy nàng sửng sốt.
– Con… việc này, con phải hiểu.
Cũng trong giây phút đó, tự nhiên Hoa chợt hoàn toàn thấu hiểu. Mọi việc đã được xếp đặt và .an bài sẵn sàng. Quan hệ giữa mẹ Hoa và Luận đã thắt chặt như hai thể xác tối qua trên giường ngủ. Không còn hy vọng mảy may nào có thể cứu vãn được nữa.
Tự nhiên Hoa lấy lại được bình tĩnh. Nàng nói:
– Con chỉ hơi ngạc nhiên, không ngờ má làm cô dâu thật.
-Chú Luận sẽ trở thành một người cha rất tốtcủa con. Con hãy yên chí.
Mẹ Hoa vừa nói vừa trao cho Luận một nụ cười thật âu yếm.

Đúng vậy, họ đã dan díu với nhau từ lâu rồi. Đó là điều không bao giờ Hoa ngờ tới. Nàng thấy không thế nào có thể thay đổi được một sự việc đã xẩy ra như thế này. Tất cả đều đã quá muộn màng để làm một cái gì khác hơn.

Hoa biết chắc nàng đã mất chàng thực sự. Mất tất cả, kể cả những gì đã dâng hiến cho chàng. Mặc dù chưa tới nỗi quá đáng nhưng như thế cũng đã là quá nhiều đối với nàng rồi. Bây giờ làm sao. có thể lấy lại được nữa.
Hoa cố cười gượng gạo.
– Đúng là một tin mừng.
Mẹ Hoa có vẻ mừng rỡ nghe nàng nói vậy.
– Thật vậy sao con. Thật sự con cho đô là một tin mừng à?

Nhưng Luận có vẻ tinh tế hơn mẹ Hoa nhiều. Dù sao thì chàng cũng biết nhiều hơn mẹ nàng, vì chính chàng là người trong cuộc. Những đam mê cuồng nhiệt trong bãi đậu xe coi phim ngoài trời kia làm sao chàng có thể quên được một cách nhanh chóng như thế chứ. Nhưng thực sự chàng đã phản bội nàng. Phải nói làm sao đây? Hình như chàng đã bắt đầu lẩn trốn ánh mắt của nàng. Luận hơi cúi đầu
xuống.
– Lúc đầu con quá ngạc nhiên. Bây giờ thì con cho đó là một tin mừng to lớn nhất trong mùa Giáng Sinh này. Đây là món quà đặc biệt chú Luận dành cho con. Con sẽ ghi nhớ mãi những giây phút này. Không bao giờ quên được. Chắc chắn mẹ Hoa không hiểu sự thực nàng đang nói gì Nhưag bắt buộc Luận phải hiểu. Chàng phải trả cái giá phản bội một cách trắng trợn và quá phũ phàng này. Lễ Giáng Sinh này đáng lẽ là những ngày hạnh phúc nhất đời của Hoa. Nhưng Hoa có ngờ đâu những người thân nhất của nàng đã biến nó thành những ngày đau đớn nhất đời nàng.
Nghe Hoa nói, mẹ nàng tươi hẳn nét mặt, hỏi:
– Như vậy là con bằng lòng rồi hả.
Hoa mỉm cười nhìn Luận một cách mỉa mai.
– Dạ, con bằng lòng chứ.
Rồi không để ai kịp nói gì, nàng tiếp luôn:
– Chúc mừng chú đã trở thành… ba của cháu.

Mặt Luận hơi đổi sắc, nhưng chàng lấy lại được bình tĩnh ngay. Hoa phải phục sự can đảm n lợm của chàng. Luận chìa tay ra bắt tay nàng. Cái bắt tay tráo trở thay đổi cả cuộc đời con gái của Hoa. Nhưng không hiểu sao, con tim nàng vẫn còn rung động khi chạm vào da thịt chàng. Người đàn ông mà nàng hằng thầm yêu trộm nhớ va tiến tới trao cả thân xác lẫn linh hồn cho chàng.

Tự nhiên Hoa có ý nghĩphải giựt lại người đàn ông này với bất cứ giá nào. Bởi vì dù sao đi nữa, chàng vẫn là người đàn ông trong mộng của Hoa. Nàng không thế nào để chàng ra đi một cách dễ dàng như vậy. Bây giờ thì dù sao chàng cũng đã trở thành người trong gia đình. Vấn đề còn lại là thời gian mà thôi. Xem cuối cùng ai sẽ thắng.

Sau cái bắt tay. Hoa lại muốn chàng phải nhớ lại cái đêm hôm đó. Nàng đứng dậy, vòng qua chỗ Luận ngồi, ôm tấy chàng một cách thực táo ‘bạo’ và hôn lên má chàng. Người Luận hơi run lên, du rất nhanh nhưng Hoa cũng đã cảm nhận ra ngay tức thì. Khi Hoa buông chàng ra, Luận âu yếm xoa đầu nàng, nói:
Hoa mỉm cười, nói:
– Nếu con không bằng lòng thì ba má có cho bà con biết không?
Mẹ Hoa ngạc nhiên, ngó nàng đăm đăm.
– Dĩ nhiên là ba má luôn luôn đặt hạnh phúc của con lên hàng đầu.
Hoa nghĩ thầm:”Thực là dối trá.” nhưng dù sao thì bà cũng vẫn là mẹ nàng. Nếumối Unhnày không có sự khuyến khích của mẹ nàng thì Lủận liệu có dám tiến tới hay không. Chàng phải nhỏ hơn mẹ nàng vài tuổi là ít.
Luận vừa nói vừa nhìn mẹ Hoa.
– Con Hoa nó muốn biết chúng mình sẽ lâm hôn lễ ngày nào à?
– Có lẽ vào lễ Phục Sinh.
Nghe mẹ nói, Hoa buột miệng lập lại.
– Lễ Phục Sinh?
Mẹ Hoa mỉm cười.
– Đúng, đó là một ngày rất tốt. Vả lại vào dịp đó con sẽ được nghỉ học, về nhà dự đám cưới mẹ một cách thoải mái hơn.
Luận nhìn Hoa nói:
– Đó sẽ là một ngày vui nhất của mẹ con. Chắc chắn con phải về.
Hoa nói:
– Dạ, con sẽ về.

VN88

Viết một bình luận