VN88 VN88

Vừa xem phim và thực hành địt luôn là sướng nhất

Điều chắc chắn là cuộctình giữa mẹ nàng và Luận sẽ hợp thức hóa mộtngày không xa. Chính mẹ nàng cũng đang nôn nóng cho nàng biết điều này. Hoa biết chắc không thế nào nàng trốn tránh được.

Hoa đứng dậy, ảo não tới trước bàn trang điểm. Nàng không ngờ chỉ qua một đêm mà thân thể nàng tiều tụy tới thế. Đôi mắt sưag húp, đỏ mộng. Bây giờ làm sao nàng có thể đối diện được với Luận và mẹ đây.

Nhưng Hoa lại tự trấn tĩnh. Nàng đã mười bảy tuổi rồi. Hoa không còn là đứa con nít lên ba nữa. Nàng phải mạnh bạo đối diện trước mọi hoàn cảnh. Hoa đưa tay dụi mắt, chảilại tóc. Nàng hít mạnh một hơi thở lạnh lẽo trong phòng. Trang điểm qua loa rồi ra mở cửa, từ từ bước xuống lầu.

Trong phòng khách, cây Giáng Sinh vẫn còn rực rỡ với những đóa hoa trước đó tượng trưng cho tình yêu của nàng. Bây giờ đã thành ra mối căm thù.
Tiếng mẹ Hoa mừng rỡ.
– Hoa, con thức dậy rồi đó hả?

Hoa nhìn thấy Luận đang ngồi cạnh mẹ nàng trong phòng ăn cơm. Hai người đang dùng cơm trưa. Vừa nhìn thấy hình ảnh này, tự nhiên hình ảnh họ tối qua trên giường lại hiện về ngày trước mắt.

Hoa cảm thấy thật buồn nôn, Thật là vô liêm sỉ. Nàng gần như muốn nhào đến tát vô mặt Luận cho hả dạ.
Mẹ Hoa nhìn nàng âu yếm nói:
– Hoa, con tới đây ăn cơm trưa nhé.
Hoa im lặng bước về phía bàn ăn. Nàng thấy Luận và mẹ nàng ăn uống thực thoải mái. Điệu bộ âu yếm rõ ràng. Nàng vừa tới gần thì Luận hỏi:
– Ủa, tại sao mắt cháu đỏ như thế này?
-Có lẽ cháu bị cảm, mùa này hay bị dị ứng, với lại tối qua thức khuya quá.
Mẹ Hoa nói:
– Lát nữa con uống vài viên Vitamin C nhé.
Hoa ngồi xuống, nàng trông thấy trên bàn có hai món quà mà Luận đã tặng cho Hoa và mẹ nàng ngày hôm qua.
– Chú và má cháu đang chờ cháu thức dậy để mở quà Giáng Sinh. Nào, cháu mở ra xem có thích không?
Hoa ngồi bất động. Luận cầm món quà lên đưa cho nàng, nói:
– Bộ không phải cháu nóng lòng muốn mở quà ra coi hay sao?

Khi tay Hoa chạm tới món quà, nàng không có một cảm giác háo hức gì như ngày hôm quà. Tự nhiên nàng thấy nó không còn một chút giá trị gì nữa.
– Mở quà ra coì đi con, má muốn biết đó là cái gì.
Hoa im lặng rút sợi giây và tháo giấy bông ra. Trong đó là cái hộp bằng nhung trông rất đẹp.
Có lẽ mẹ Hoa hơi nóng lòng nên dục nàng.
– Mở nhanh ra coi đi con.
Hoa mở hộp ra một cách thực dửng dưng. Đó là một sợi dây chuyền đeo cổ nạm vài ba hột xoàn thực sang trọng.
Mẹ Hoa khen:
– Đẹp quá ! Sao anh Lllận lại tặng cháu món quà đắt tiền như vậy? Cháu còn nhỏ quá so với món quà đắt tiền như thế.

Hoa vẫn im lặng không nói năng gì. Luận cầm sợi dây chuyền đeo vô cổ nàng. Chàng có vẻ triều mến lắm. Nhưng trái tim Hoa lại đau thắt lại. Chàng đã phản bội nàng và còn đang đóng kịch yêu thương thật lố bịch. Đeo xong sợi dây chuyền trên cổ Hoa, Luận nghiêng đầu ngắm nàng thực lâu
– Đúng như chú đã dự đoán. Sợi dây chuyền này càng đẹp đẽ hơn khi đeo trên cổ cháu.
Hoa vẫn giữ im lặng. Mẹ nàng nhắc.
– Con hãy cảm ơn chú Luận đi chứ.
Hoa khẽ nói:
– Cám ơn chú.
– Bây giờ tới lượt tôi.
Mẹ Hoa cầm gói quà lên với vẻ mặt thực phấn khởi. Nét hân hoan hiện rõ trên khuôn mặt trắng hồng của bà.
– Phải xem cái gì trong đó mới được.

Mẹ nàng bắt đầu mở quà. Cái hộp quà này nhỏ hơn chiếc hộp của Hoa nhiều. Khi bóc giấy ra, đó là một chiếc hộp bằng nhung đỏ thẫm. Vừa thấy chiếc hộp này, toàn thân Hoa bỗng run lên. Trái tim nàng như một khối đá đang rơi xuống vực thẳm ngàn dậm.

Mẹ Hoa mở hộp ra, một luồng ánh sáng rực rỡ, chói mắt tỏa ra trước mắt mọi người. Đó là một chiếc nhẫn kim cương thực lớn.

Mẹ Hoa sững sờ thốt lên tiếng kêu mừng rỡ:
– Ồ!
Bây giờ Hoa từđau thương tới chỗ tuyệt vọng. Mẹ nàng mừng quá, nói không nên lời:
– Đẹp quá anh Luận… Anh…
– Để anh đeo vô tay cho em nhé.
Luận cầm tay mẹ Hoa lên, đeo chiếc nhẫn vô tay bà. Tim Hoa tan ra từng mảnh. ánh mắt mẹ Hoa nhìn Luận một cách tình tứ. Bà quay qua Hoa nói:
– Con, lần này con về. Mẹ có chuyện muốn nói với con.
Mẹ Hoa nhìn xuống chiếc nhẫn trên tay. Không cần nghe mẹ nàng nói. Hoa cũng đã biết ngay bà đang định nói gì rồi. Tối hôm qua nàng còn thấy tận mắt tất cả mọi việc. Mẹ nàng đã cướp giựt người tình của nàng.
– Ba con mất đi. Con thìchưạ trưởng thành. Má vẫn còn quá trẻ. Cái gia đình này cần phải có một người đàn ông…
Hoa vẫn nhìn mẹ nàng và im lặng.
– Phải có một người đàn ông để trông nom má và con.
Mẹ Hoa nói với vẻ thực cảm động, ngưng một chút, bà lại tiếp:
– Căn nhà to như thế này chỉ có một mình má thì thật là cô đơn và lạnh lẽo.
Hoa cố gắng bình tĩnh nhìn mẹ. Giả vờ hỏi:
– Thế má định thế nào?
– Từ khi ba con mất, chỉ có chú Luận đến thăm má thường xuyên, chưa bao giờ gián đoạn.
Hoa gật đầu không nói gì. Mẹ nàng lại tiếp:
– Hơn nữa, chú côn tới trường thăm con. Con cũng có vẻ mến chú ấy lắm.
Hoa vẫn im lặng chờ đợi.
– Má chuẩn bị…
Bỗng mẹ Hoa ngưng lại nhìn Luận. Luận vừa cười vừa nói:
– Chú muốn cưới má cháu làm vợ.

VN88

Viết một bình luận