VN88 VN88

Vừa xem phim và thực hành địt luôn là sướng nhất

Luận buông nàng ra, hơi nghiêng nghiêng đầu nói tiếp:
– Bây giờ cháu đã trở thành một thiếu nữ hoàn toàn rồi.
Đúng như sự mong muốn của Hoa. Sự trang điểm này của nàng đã làm Luận nức lòng. Hoa nhìn thấy ánh mắt thèm khát của chàng trên thân thể nàng.
Hoa mỉm cười làm duyên:
– Cháu đã mười bảy tuổi rồi.
Luận cũng mỉm cười, nói: .
– Nhưng còn thiếu bốn tuổi nữa.
Mẹ Hoa thắc mắc, cười hỏi:
– Tại sao lại thiếu bốn tuổi?
Luận quay qua mẹ Hoa giải thích:
– Cháu nó còn thiếu bốn tuổi nữa mới được uống rượu mạnh.
Mẹ nàng giật mình, nhìn Hoa, nói:
– Cái gì, con muốn uống rượu mạnh à?
Luận đỡ lời.
– Lần trước anh tới thăm cháu. Cháu muốn thử một ly rượu mạnh, nhưng nhà hàng không dám bán cho khách hàng dưới hai mươi mốt tuổi. Bởi vậy cháu mới phải uống nước cam thôi.
Không để cho mẹ Hoa kịp nói gì, Luận quay qua nàng, nói tiếp:
– Khi đủ tuổi uống rượu, cháu phải mời chú ly đầu tiên.
Mẹ Hoa tới sát bên nàng trừng mắt nói:
– Trời ơi, bây giờ con sài cả nước hoa và môi son nữa sao!
Hoa nhìn mẹ rồi liếc nhanh về phía Luận.
– Con lớn rồi phải không mẹ.
Luận mỉm cười.
– Em à, luật pháp có cấm thiếu nữ dưới hai mươi mốt tuổi sài nước hoa và sáp môi đâu.
Nói xong, Luận trao cho Hoa bó bông và tiếp:
– Bó hoa này để mừng cháu trở về nhà nghỉ lễ Giáng Sinh năm nay.
Hoa cười thực tươi.
– Chú đã tặng cháu biết bao nhiêu bông hoa đẹp trên cây giáng sinh này rồi.
Luận tát yêu trên má Hoa.
– Thì cháu là hoa mà.

Lòng Hoa bừng lên một niềm vui mừng, tim nàng đập mạnh. Hình nhưcó mộtluồng hơi ấm luồn qua da thịt nàng. Mùa Giáng Sinh này’chắc chắn sẽ là mùa Giáng Sinh sung sướng nhất trong cuộc đời Hoa.

Đêm Giáng Sinh, Luận ở lại dùng cơm tối với gia đình Hoa.

Trong phòng chỉ có ba người. Không một người khách nào khác.
Mẹ Hoa nói:
– Lâu rồi con mới về nhà. Lần này má và chú Luận muốn ở cạnh con nhiều hơn.
Hoa mỉm cười gật nhẹ đầu, cám ơn mẹ. Bữa cơm thực ngon miệng và vui vẻ làm sao. ánh mắt của cả ba người nhìn nhau tràn ngập tình thương trong đêm Chúa ra đời thật ý nghĩa.

Sau bữa cơm, Luận ra xe lấy vô hai món quà bao giấy mầu thật đẹp, chàng nói:
– Đây là quà của em và Hoa.

Luận đưa gói to cho Hoa và gói nhỏ cho mẹ nàng. Hoa cảm thấy sung sướng vô ngần vì Luận đã đưa món quà to cho nàng, nhưvậy chứng tỏ chàng đã quan tâm và tôn trọng nàng hơn cả mẹ nàng nữa. Hoa bỗng sực nhớ tới không mua gì tặng cho Luận, nàng thảnh thốt kêu lên:
– Thôi chết rồi, cháu quên mua quà tặng chú…
Luận cười thực dễ dãi.
– Cháu đã về đây rồi. Cách nhau đã lâu, được nhìn lại cháu là món quà quí hóa nhất trong đời chú rồi.

Lời nói của Luận làm Hoa cảm động tới muốn ứa nước mắt. Nàng đứng dậy, vòng qua chỗ Luận ngồi, ôm lấy chàng, hôn lên má trước mặt mẹ thật tự nhiên.

Mẹ Hoa nhìn nàng mỉm cười âu yếm. Không khí trong gia đình bỗng trở nên ấm cúng lạ lùng…

Đêm đã khuya, cả ba kéo nhau ra phòng khách nói chuyện. Hôm nay, quả thực Hoa đã mang về bao lời nói và tâm sự thổ lộ với Luận và mẹ nàng. Chỉ còn mối tình thầm kín trong lòng là nàng chưa dám nói ra. Nhưng có lẽ chỉ là thời gian thôi.

Tới gần sáng, mọi người có vẻ đã mệt mỏi cả rồi. Hoa thấy hai con mắt muốn nhíu lại. Luận tát nhẹ vô má nàng nói:
– Cháu đã mệt lắm rồi, hay là lên lầu nghỉ cho khỏe đi
Mẹ nàng cũng nói:
– Cũng đã đến lúc đi ngủ rồi con ạ.
Hoa ngần ngừ, nói:
– Con không muốn đi ngủ chút nào.
Luận mỉm cười, bảo nàng:
– Cháu đi ngủ đi. Chú sẽ ngủ ở đây đêm nay để ngày mai dậy thực sớm nói chuyện với cháu.
Hoa mừng rỡ, nói:
– Chú nói thực đó phải không?
Mẹ Hoa đỡ lời Luận.
– Con cứ đi ngủ đi, chú Luận không nói dối con đâu.
Hoa vui vẻ đứng lên.
– Vậy sáng mai con gặp lại chú Luận và mẹ nhe.

Nói xong, nàng chạy mau lên lầu. Vào trong phòng ngủ, Hoa cảm thấy hạnh phúc tràn đầy. Sau bao nhiêu lâu thầm lén yêu Luận như một đứa bé. Ngày hôm nay, chàng đã tự miệng nói ra nàng trưởng thành thực sự rồi. Tình yêu đã tới trong sự chín mùi của tuổi xuân. Nhất định mùa Giáng Sinh năm nay phải là lúc cho mọi người biết mối tình nồng thắm này.

Cứ mải nghĩ ngợi vẩn vơ mãi về sự công khai mối tình đầu với chàng, Hoa không làm sao chợp mắt được. Nàng lăn qua lăn lại hàng giờ trên giường. Có lúc Hoa luồn cả hai tay vô trong mình mò mẫm, mơn trớn, bóp nặn. Nhớ lại bàn tay Luận hôm nào trên da thịt nàng tới ngất ngư. Hoa thì thầm một mình:
– Anh… Anh Luận ơi. Anh có biết em thương anh như thếnào không?Bây giờ anh ngủ chưa. Có nhớ tới em không. Em phải làm sao để tỏ mối tình này cho mọi người đều biết đây? Không lý cứ thầm lén với anh mãi mà ấp ủ trong long như mối tình câm được hoài hay sao?

VN88

Viết một bình luận