Trên màn ảnh, một cặp trai gái đang ôm ghì lấy nhau giữa cảnh trời mây bát ngát. Thân thể họ lõa lồ ngời ngợi. Cô gái cười ỏn ẻn, coi bộ họ còn ngượng ngập khi phô trương thân thể trước ống kính.
Thoa cười khúc khích.
– Anh coi kìa, tài tử gì ốm nhom ốm nhắt thế kia mà cũng đóng Phim sexy có chán không?
– Như vậy mới hấp dẫn chứ. Bên này,. mấy con Mỹ tồng ngồng thịt cả rổ coi mà phát gớm.
Thoa chồm lên, để bộ ngực núng nẩy con gái đè lên mặt Bình. Nàng cười thật dâm đãng:
– Không phải anh thích như thế này sao?
Bình lật Thoa xuống, đè ngửa nàng ra làm Thoa ré lên:
– Á ? á ! á anh chơi ăn gian quá đi,
Hơi thở của Bình hổn hển. Nhưng thân thể nhấp nhô được một lúc chàng đã nằm vật sang một bên. Thoa nũng nịu, nói:
– Có bây nhiêu thôi mà, cũng làm tàng. Ghét anh quá đi Ngày mai em chở ba má với bé Hai đi Réno, anh cho em mang theo quyển sổ chi phiếu nhé.
Bình vòng tay ôm lấy Thoa, mắt vẫn nhắm nghiền, khuôn mặt phờ phạc, nói nho nhỏ:
– Em muốn làm gì cũng được. Tiền của anh là của em mà, nhưng phải cẩn thận nhé. Mùa này hay có bão tuyết lắm đó.
Bạch Liên đang nằm trong vòng tay An nhổm dậy, la thất thanh:
– Trời ơi, nó tính giết một lúc bốn mạng người.
An níu Liên nằm xuống, nói:
– Nó làm như vậy sao qua được mắt những người điều tra của hãng bảo hiểm. Cứ đứa nào lấy nó cũng chết vì tai nạn, làm sao người ta không nghi chứ.
– Nghi thì nghi, nhưng nó vẫn lãnh được tiền phải không anh?
– Phải, nhưng xong vụ này anh nghi nó lọt lưới thôi.
– Tại sao?
– Tại vì chắc chắn nó đã bảo hiểm nhân thọ cho cả bốn người đó, nên người ta phải nghi thôi. Không lý nó lại mua bảo hiểm để người khác đứng tên hay sao?
– Em hy vọng y sớmđền tội trước pháp luật. Nếu không còn nhiều người chết oan vì nó lắm.
An ôm ghì lấy Bạch Liên, thân thể nàng nóng bỏng, cong cớn vì từ nãy tới giờ vừa theo dõi hành động của Bình và Thoa, vừa tò mò nhìn lên màn ảnh truyền hình coi phim khỏa thân của mấy Việt Kiều về Việt Nam quay lén nên nàng không còn chịu nổi nữa. Tới khi An chồm người lên thì Liên run lên bần bật, níu cứng lấy chàng mà rên rỉ.
– Anh… anh… anh… ơi…
Hoa đã trở về San Francisco để tiếp tục học. Chỉ có một vài ngày ngắn ngủi mà nàng hình như đã trưởng thành rất nhiều. Nàng không còn để ý tới những thằng con trai trong trường, không kể là Mỹ hay á Đông nữa. Bọn nó chỉ là lũ con nít ồn ào. Những thằng con trai này tuỳ có bề ngoài kềnh càng, nhưng đầu óc chúng non choẹt và chẳng có đứa nào tỏ vẻ chín chắn một chút nào. Còn những đứa bạn gái cũng thật là tội nghiệp. Chúng chỉ ăn chơi hời hợt chứ chưa có đứa nào biết tình yêu thực sự là gì.
Hoa bắt đầu xa dần đám bạn học đó. Nàng sống lẻ loi một mình. Nàng nhớ mãi những ngày vừa qua. Những giây phút bên Luận. Nó êm ấm và sung sướng làm sao. Con tim nàng như trộ nở và những vùng da thịt kín đáo nhất của người con gái đang vươn lên thèm khát. Chàng đã trở thành niềm hy vọng duy nhất của đời nàng.
Hoa hy vọng chàng sẽ tới thăm nàng thường, vì từ San Jose tới San Francisco chỉ lái xe có hơn tiếng đồng hồ là có thể gặp nhau rồi. Nếu chàng không tởi thăm nàng, Hoa sẽ bay về San Jose tìm chàng mà tỏ nỗi niềm yêu thương bờ bến này của nàng.
Hoa bắt đầu viết thư nhiều cho mẹ. Lúc đầu nàng cũng có gọi điện thoại, nhưng sau tốn tiền quá đành phải việt thư vậy Điều này trước kia thật là hiếm. Nàng hăng say viết thưtới nỗi mẹ nàng phải ngạc nhiên về sự thay đổi của nàng. Bà cho là sau khi bố Hoa mất đi, nàng đã để ý săn sóc mẹ hơn bao giờ hết.
Mẹ Hoa thỉnh thoáng cũng trả lời thư. Bà đã.bắt đầu bớt đau buồn và trở lại cuộc sống bình thường thật mau. Nhưng chỉ có điều trong thư, chẳng bao giờ bà nhắc tới ông Luận cả. Điều này mới là chủ yếu của Hoa khi viết thư cho mẹ. Có lẽ mẹ nàng cho rằng ông Luận chỉ là một trong những người bạn như bất cứ người bạn nào của gia đình.
Cuối cùng Hoa phải.nhắc khéo trong thư rằng: “Má ơi, lúc này chú Luận ra sao?”. Mẹ nàng cũng chỉ trả lời vắn tắt: “Chú Luận vẫn khỏe, Chú vẫn tới thăm mẹ thường và có hỏi thăm con.”
Chỉ vẻn vẹn có thế. Mẹ Hoa đâu có biết được tình cảm của nàng đối với ông Luận ra sao đâu! Buổi chiều tan học trở về phòng. Hoa ngạc nhiên thấy bà giám thị ngồi trong phòng nàng. Bà này nổi tiếng khó chịu và “gian ác”. Tụi Hoa đặt cho bà cái tên “Mụ Phù Thủy,, Bởi vì cái mũi bà dài mà quặp xuống, lại cao lêu nghêu. Còn hay mặc áo đen rộng thùng thình như là áo choàng phù thủy. Có lẽ cái tên này còn xuất phát ở điểm bà ta rất ghét những nữ sinh có chút nhan sắc. Cũng vì vậy mà Hoa là người không may mắn trở thành mục tiêu của bà ta từ ngay khi nhập học. Bà đã làm khó dễ Hoa đủ mọi cách, biết vậy nên Hoa luôn luôn đề cao cảnh giác đề phòng.
Thấy bà ta xuất hiện trong phòng. Hoa giật mình, tưởng chừng lại có chuyện gì rắc rối xẩy ra. Nhưng không ngờ lần này bà ta ồn tồn nói:
– Hoa, có khách tới thăm em.
Hoa càng ngạc niên hơn, hỏi lại.
– Thưa Cô có khách tới thăm em sao?
Bà gật đầu, nói:
– Phải, có người tới thăm em. Em phải biết rằng, nội qui của trường rất nghiêm ngặt, không cho phép bất cứ ai thăm nữ sinh trong những ngày đi học. Nhưng đây là trường hợp ngoại lệ. Người nhà của em từ xa đến, nên tôi cho phép em mà thôi.
– Dạ, thưa Cô, không lý mẹ em tới thăm?
– Không phải mẹ em đâu. Đó là ông chú em từ Pháp mới qua đây thăm em đó.
Hoa cười thầm trong bụng. Không ngờ ông Luận lại mưu mô như vậy. Ông qua mặt được cả “Mụ Phù Thủy” này kể cũng là một kỳ tích. Nếu bà ta biết rằng; bố nàng là người con duy nhất trong gia đình. có lẽ mụ sẽ phát điên lên chứ không phải chơi.
Hoa đi nhanh xuống lầu, băng qua dẫy hàng lang tới phòng đợi của khách. Bóng dáng quen thuộc của ông Luận đứng đó. Hoa thảnh thốt kêu lên:
– Chú Luận?