Không ngờ lại có những kẻ độc ác tới như vậy. Cả hai đi xuyên qua tường vô trong nhà. Thiếu phụ dắt An đi vòng vòng nối:
– Em thích căn nhà này kinh khủng. Hơn bốn trăm ngàn đó anh. Cũng vì vậy mà không làm sao bỏ nơi đây đi đâu cho đành.
An hỏi:
– Từ khi chết tới giờ cô vẫn cứ luẩn quẩn ở đậy hay sao?
Dạ, cũng vì thế mà em còn biết được nhiều chuyện thực động trời do thằng chồng em gây nên. Không lý chúng ta bất lực, đứng nhìn những kẻ độc ác hoành hành như vậy hay sao?
Thiếu phụ thở dài:
– Làm sao được. Chúng mình bây giờ chỉ là những oan hồn sống vất vưởng. Khác biệt hẳn thế giới loài người.
An đăm chiêu, nói:
– Tôi nghĩ thế nào cũng có cách: Nếu chuyện trời đất, ma quỉ là c6 thực, không trước thì sau thế nào cũng kiếm ra phương cách. à, xin lỗi cô tên gì.
Thiếu phụ nhìn An mỉm cười, nụ cười thật tình tứ.
– Em tên Bạch Liên. Đã lâu lắm rồi mđi có người hỏi tới tên em.
– Như vậy tôi là kẻ may mắn được làm quen với cô.
Không hiểu chúng mình có duyên gì không?
Bạch Liên bật cười.
– Anh_tán gái khéo lắm. Mấy năm nay em khao khát có một người bạn chung đường cho đỡ tủi phận. Aingờ hôm nay gặp anh, không biết đó có phắi là’ cái duyên của tụi mình không?
An nẩm nhẹ lấy tay nàng, nói:
– Dù cho có duyên hay không, trong hoàn cảnh đồng hội đồng thuyền này, có em ở bên cạnh cung ‘làm anh an ủi lắm rồi.
– À, em quên hỏi tại sao anh ra nông nỗi này
An từ từ kể lại hết mọi chuyện của mình cho Bạch Liên nghe. Nàng thở dài ngao ngán.
– Đàn ông cũng vậy, đàn bà cũng thế. Tiền bạc và sắc đẹp làm cho người ta bất chấp mọi thủ đoạn. Không lẽ trên đời n.ày không có được một mối tình nào thủy chung hay sao?
An ngồi xuống chiếc ghế sa lông giữa nhà.
– Những cuộc tình thủy chung e rằng khó có phước mà hưởng.
Bạch Liên ngồi xuống cạnh An, nói:
– Không lý ngày xưa anh cũng ôm ấp một mối tình hay sao?
An cúi đầu, kể:
– Phải, hồi đó còn bé lắm. Gia đình anh sinh sống tại Thái Nguyên. Một tỉnh về phía biên giới Việt – Hoa. Ba anh là một điền chủ giầu có vào bậc nhất vùng này. Ông có hàng ngàn mẫu đất. Số tá điền làm cho gia đình anh cũng phải cả ngàn người. Khi phát động phong trào đấu tố Tụi anh phải trốn vào Hà Nội, theo Pháp, bỏ lại tất cả Riêng anh khi ra đi, không kịp cho cả người tình nhỏ bé của mình hay. Nhưng anh còn nhớ rất rõ. Nàng là một cô gái người Thái, con của một tá điền làm cho ba anh.
Hai đứa tụi anh luôn quấn quít lấy nhau, đến nỗi người lớn phải nói; lớn lên tụi nó phải là một cặp vợ chồng mới phải. Nhưng mọi người đâu có biết, trong những trò chơi trẻ con hồi đó. Một lần lên núi Ba Vì chơi. Tụi anh đã bầy ra trò chơi vợ chồng, và lén lấy nhan đèn ra thề nguyền với nhau. Nếu kiếp này không lấy được nhau, nhất định dù có chết cũng không đi đầu thai.
Bạch Liên ngơ ngẩn nhìn An nghẹn ngào làm chàng ngạc nhiên, ngửng đầu hỏi:
Em làm sao vậy?
– Anh có nhớ tên cô ta không? . .
Tim An đập mạnh. Chàng dáo hoảng hỏi:
– Bạch Liên… Bạch Liên… không lý người đó là em sao?
Bạch Liên ôm chầm lấy chàng nức nở.
-Tên anh không phải là An, mà là An Bình phải không?
An lặng người. Nhưvậy thì người thiếu phụ này là người yêu của chàng hồi đó chứ còn ai nữa. Nào có ai ngờ được, từ thời kháng chiến, rồi hồi cư, tới kỳ di cư vô Nam năm 54, và cho tới năm 75 tị nạn ở Mỹ. Bây giờ thêm hai mươi năm nữa, gần năm mươi năm hai đứa mới gặp lại nhau. Trong hoàn cảnh hai oan hồn vất vưởng. An thì thầm trên vai nàng.
– Không lý lời thề trên núi Ba Vì đã ứng nghiệm như vậy sao?
Bạch Liên gật đầu, khóc thút thít:
– Nhất định là nhtt vậy rồi. Anh còn nhớ không, ngày ấy chúng mình thề nguyền không phải chỉ có mấy cây nhan, mà em đã lén đem theo ống Nứa pháp thuật của ông nội em thờ trên bàn Tổ để làm chứng cho chúng mình. Hôm ấy về nhà bị một trận đòn nên thân. Bởi vậy em mới nhớ tới ngày nay. Nhưag tại sao bây giờ anh lại đổi tên là An.
An mỉm cười.
– Hồi ở Việt Nam thì tên mình viết là Lê An Bình.
Qua Mỹ tụi nó đổi lại là Lê, Bình An. Người Việt mình thấy chữ An để sau cùng cứ thế mà gọi, chứ không để ý viết theo cách của Mỹ thì chữ sau cùng là tiếng đệm thôi.
Riết quen đi, thành ra mọi người gọi anh bằng tên An luôn. Bạch Liên đưa cả hai tay lên bợ lấy khuôn mặt An, nói:
– Dù cho là Bình hay An thì anh cũng vẫn là người yêu của em. Chúng mình đã giữ lời thề; kiếp này không lấy được nhau quyết không đi đầu thai phải không anh. An sung sướng gật đầu nhè nhẹ. Chàng cúi hẳn xuống và bờ môi ngọt lịm của người tình xưa tràn đầy khóe miệng. Bạch Liên ép sát người vô mình chàng. Bộ ngực tròn lẳng, ngỏng cao như sừng trâu của cô gái miền đồi núi Thái Nguyên chắc nịch, ép cứng vô mình An.
– Anh tưởng đây như một giấc mơ.
Bạch Liên ngả người, nằm gối đầu lên đùi An. Vít đầu chàng xuống thì thào:
– Dù mộng hay thực thì chúng mình cũng phải hưởng thụ hết thú yêu đương đêm nay nhe anh.