Thành bắt tôi đứng trên bàn, dạng hai chân ra cho Thành bú. Tôi ấn cái đầu Thành vào thật sâu, ngứa mặt lên trần nhà mà hú, mà la:
– Mình ơi! Đụ với ai rồi cũng không bằng đụ mình. Đụ ai rồi em vẫn nhớ gọi tên anh. Anh ăn cho hết nước lồn em đi, cho em không đem lồn ngoại tình với kẻ khác. Em muốn chỉ một mình cặc anh độc quyền vào đụ lồn em thôi. Nhưng không được Thành ơi Xa anh là em lại nứng, lại thèm, lại lăng loàn. Nhưng anh tin em, chỉ quả tim và bộ óc của em luôn thuộc về anh. Bú đi. Uống cho hết đi! Ôi!!!
Tôi vừa đụ vừa xưng tội. Lòng tôi thoải mái. Mà …Thành cũng vui lòng. Vì thà là bạch hóa hết cõi lòng với người yêu những gì mình nghĩ, mình làm. Còn hơn giả nghĩa, giả ơn, gian dối đụ cả trăm thằng, mà trước mặt chồng thì làm gái chính chuyên, thiếu phụ …. trung trinh. Như thế dã man, lường lọc hơn, đáng khinh hơn. Thành cũng thế, cũng xưng hết các tội, nếu muốn gọi đó là tội, với tôi như đã đụ một con Thượng ở giữa rìlng hành quân, đụ con bán mía ghim ở Bắc Cầu Nổi, đụ bà bán quán ở Bến Tre v.v… Cây cỏ trênrìlng không ngừng mọc. Nước dưới suối không ngừng chảy. Quả đất không ngừng quay. Làm sao tôi có thể bắt Thành ngừng đụ, để được tôi kính trọng như người chồng chung thủy? Cả hai đứa đều biết thế Hiểu rõ những gì phải làm cho nhau khi gặp nhau, và nhất là tấm lòng vẫn của nhau, là đủ.
Không thế, sao lên ở đây, tiền bạc tôi phủ phê, đàn ông cũng không thiếu mà tôi vẫn một mực khăng khăng xin bà Vi đưa Thành về với tôi? Thành ôm tôi ái ân đêm nay mà miệng không ngừng thì thào:
– Cám ơn em đã đem anh về với em! Anh sợ chinh chiến không cho phép mình gần nhau.
Tôi ôm Thành thổn thức, hơi tủi thân khi làm con dân một nước tràn ngập hận thù. Tôi lấy làm lạ, đụ với Thành, chẳng bao giờ tôi chán, hay biết mệt. Thế mới biết khối óc giữ phần thật quan trọng trong mọi đòi hỏi của cơ thể. Ăn sắn luộc mà nghĩ là ngon thì nó ngon hơn cao lương mỹ vị. Đêm đó tôi ra với Thành ba lần. Nhưng chỉ cho Thành ra một lần vì không muốn chàng phí sức.
Đêm sau đúng ra Thành vào phục vụ cho bà Vi như tôi đã hứa, nhưng Thành lên phiên gác, nên phải ở lại trại và hẹn đêm kế. Bà Vi tâm sự với tôi:
– Xem hai đứa em đụ, chị ra hết một lần, em biết không? Chị thèm cái hạnh phúc của “vợ chồng” em. Chị mê khi nghe em gọi Thành là anh. Mê quá. Chị mê nhất lúc em thú tội, xưng hết các lần ngoại tình cho Thành nghe. Em hơn chị nhiều quá, hơn rất xa, hơn tất cả những mệnh phụ phu nhân ớ Sài Gòn này. Hèn chi tụi chị ra đường là phải trét phấn, tô son. Không muốn ai nhìn bộ mặt thật, gian dối, lừa lọc của mình. áo quần giày dép đắt tiền thì che tấm thân nhơ nhớp phụ tình, để chồng thương, chồng quý, trong khi lương tâm mình nhỏ nhen, ích kỷ, muốn chồng mình là của riêng.
Chứng kiến đêm qua xong chị thấy chị có lỗi với Vi, chồng chị. Em có biết chị đi đụ bậy với không biết bao nhiêu người, kể không hết, kể cả những cậu kép nhí. Vậy mà chỉ có một buổi tnla, do người điềm chỉ, chị về nhà mẹ chị, chứng kiến Vi đụ cô Thủy Tiên, em út của chị. Sự ích kỷ chứ không phải ..lòng ghen, khiến chị tung cửa vào hành ung túi bụi hai người. Từ đó chị lạnh nhạt, xa lánh Vi, coi Vi như người chồng bất xứng.
Cứ cho rằng Vi bất xứng. Vậy chị có là người vợ xứng đáng không? Vi vẫn thường hỏi chị câu đó sau khi đã không còn chăn gối với nhau nữa. Chị vờ như không nghe. Hay có nghe mà chạy trốn, không dám trực diện với tội lỗi của chính mình. Chị khỏa lấp hết những gì mình có, chôn nó, đốt nó, phi tang nó, .. để chỉ còn nhớ tội của Vi mà hận thù, mà chia rẻ.
Và cũng từ đêm qua, khi nhìn hình ảnh hai đứa .. em, chị chạnh lòng thương Vi, yêu Vi. Yêu hơn ngày còn là vợ chồng. Lương tâm chị bừng dậy, đuổi xua sự gian trá, ngụy tạo. Thà cứ gian trá trong thành thật Thà cứ phụ tình trong trung thành như em, như Thành, chị thấy đời sống có ý nghĩa hơn. Chị bảo đảm với em có không biết bao nhiêu triệu người khi chết đi mang theo cả bầu gian dối lừa đảo, không những với chồng, với vợ, mà còn với cuộc đời.
Như thế có ích chi? Sốkhông! Sao ta không sống hồn nhiên nhưcây cỏ, chim chóc, vũ trụ??? Đạo đức để ngăn ngừa tội ác, chị đồng ý. Nhưng lấy tội ác che lấp tội ác là điều còn tệ hại hơn tội ác. Có lẽ, sẽ có một đêm, chị tình nguyện vào phòng Vi, ôm anh ấy mà khóc, inà xưng tội, và rước lễ. Mà phải “rước lễ , vĩ đại hấp dẫn như đêm qua em với Thành. Và xưng hết tội ngoại tình, kể cả tội ngủ với Hợp, với cả bốn anh tài xế, một phu xích lô, và hằng hà kép trẻ. Nhất là với thằng tài xế Lâm.
Tôi hỉnh mũi hãnh diện. Vì, ít ra trong cuộc đời đã có một người vỗ tay tán thưởng sự suy nghĩ của tôi. Sung sướng hơn nữa, là hàn gắn Vi với bà sau một thời gian đổ gãy. Nghe bà xưng tội với tôi là đã ngủ với Hợp, tôi khoái, nên hỏi bà:
– Chị đã ngủ với Hợp bao lâu rồi?
Bà Vi hồn nhiên trả lời. Nét hồn nhiên của bà rõ ràng khác hắn với mọi ngày:
– Cũng lâu rồi. Hồi nó mới 18 tuổi. Bữa đó chị có chuyện đi Nha Trang dự đám cưới con của bà bạn. Chị mang Hợp theo. Tới Phan Rí thì trời tối. Chị ngừng xe, đưa Hợp đi ăn uống xong, mướn phòng ngủ. Chị hoàn toàn không có dự định sẽ ngủ với Hợp cho đến khi lên phòng tắm rửa, nằm xuống cạnh Hợp.
Đúng ra nếu chị đàng hoàng thì nên mướn hai phòng riêng biệt. Hoặc một phòng mà hai giường để không có sự đụng chạm xác thịt không tránh khỏi, dù là người dưng… Cho nên nói rằng chị không có dự định ngủ với Hợp cũng không đúng. Vi trước đó, khi ngang qua Rừng Lá, Hợp đòi ngừng xe ở một khoảng vắng để đi tiểu. Không biết Hợp vô tình hay cố ý, vạch quần đứng đái để chị thấy trọn con cặc to, trắng dài của Hợp. Từ lúc đó, đầu óc chị vương mãi một ám ảnh kỳ quặc. Nửa như chị bị cám dỗ, nửa như thèm khát cái gì đó vì tò mò.
Khi ra đến Phan Rí, dù trời tối, ăn uống xong, nếu muốn chị vẫn có thể chạy đêm thêm vài tiếng nữa là đến Nha Trang. Nhưng chị không làm thế, vì sự tò mò khiến chị quyết định mướn phòng ngủ qua đêm. Và khi tắm xong, thay vì mặc đồ ngủ, Hợp đã chỉ quấn một khăn lông sơ sài phía dưới, bước ra, đi nghênh ngang trước mặt chị và nhào lên giường nằm tỉnh bơ. Rồi Hợp lăn đến ôm chị. Dù là đàn bà dâm đãng và đã từng loạn dâm trước kia, chị vẫn bàng hoàng, hơi sững sốt về cử chỉ táo bạo của Hợp. Vì thân hình Hợp là một thanh niên, cộng thêm những bắp thịt nở nang vì tập tạ của Hợp.
Hợp đòi lót tay dưới ót chị, và chị đã nhốm cổ lên. Hợp gác một chân qua người chị. Cái đầu gối Hợp để ngay ở mu lồn. Tay kia Hợp choàng qua ngực chị. Và chị nghe có cái gì cứng cứng, cà sát hông gần nơi bắp vế. Chị nhìn Hợp. Hợp nhìn chị thăm dò. Thăm dò chứ không phải xin phép. Dưới ánh đèn, Hựp đẹp trai lạ. Hai cặp lông mày rậm đen. Đầu tóc xum xuê còn hơi ướt vì mới vừa tắm xong. Hàng lông măng trên mép mờ mờ xám. Hmh ảnh đó làm chị động tình. Chị choàng qua ôm Hợp như mườinăm trước đây đã ôm Vĩnh, người bồ đầu tiên, tại một căn phòng ở Thủ Đức.
Thấy chị ôm, Hợp khoái quá siết mạnh chị. Hợp siết rất mạnh. Lý trí chị đã đi vắng, chết ngắt, nó chẳng còn thò tay níu chị lại. Nhục cảm bừng lên đốt cháy hết, phun khói che mờ hết biên giới chủ tớ. Rồi một ý nghĩ táo bạo bay đến biện bạch cho chị:
– Đã vài lần loạn rồi, có loạn thêm chút nữa đêm nay cũng đâu có sao. Hãy thử xem có gì khác lạ không Biết đâu?