Em biết việc gì xảy ra không? Dì em ra khóa trái cánh cửa lớn của phòng khách. Xong quay người lại nhìn anh. Đôi mắt dì van nài một cách yếu ớt tiêu cực. Mưa vẫn rào rào trên mái ngói, trên cây cỏ ngoài cửa sổ. Tiếng mưa lãng mạn, tiếng sấm não nùng. Không khí ướt átcho một tình cảnh ướt át. Anh không làm gì, chỉ đứng thật sát vào người dì giữa lúc cơn gió lạnh ùa vào căn phòng sang trọng. Không ai nói một lời. Và… dì em chợt áp sát mặt vào ngực anh, hai tay dì quấn hông anh thật chặt. Rồi anh cũng ôm dì em. Anh hiểu dì muốn gì, và anh nâng mặt dì lên. Hai mắt dì nhắm lại. Đôi môi dì hơi hé mở. Khuôn mặt dì rất giống mẹ em, giống em, giống Hồng…
Chưa bao giờ anh hôn ai lâu đến như thế. Dì em mặc áo nhà tu màu trắng xóa. Đầu tóc hơi mọc lổm chổm. Anh nhớ iời dì dạy đạo hữu là “không nên nghĩ đến thú vui xác thịt. ” Mỉa mal không tả nổi. Rất nhiều đấng dạy đời phải như thế này nhưng họ thì làm thế khác. Dì em hôn môi anh nồng nàn. Dì níu tóc anh cứng ngắt, bấu cổ anh đau điếng. Dì thở dồn dập và quyện cái lưỡi cứng ngắt trong miệng anh không rời ra được.
Dì với tay tắt bớt một ngọn đèn lớn trên trần. Chỉ còn cây đèn nhỏ trên bàn nơi góc phòng. ánh sáng mờ nhạt âm u, mùi khói nhang thơm ngát, tiếng mưa rơi trên ngói. Tất cả đã làm cho không khí trở nên lãng mạn trữ tình không cho phép bất cứ ai có thể không đa tình được. Anh bế dì lại nằm trên sofa.
Dì ôm cứng anh sợ anh bỏ đi như những lần tnlớc. Dì tắt đèn là dì muốn anh phải hành động, phải “nói” vì sao anh tặng dì những món quà đắt giá như thế. Anh quỳ trên thảm tiếp tục để dì hôn, hôn cho đã. Anh không vội vàng gì cả, vì con mồi đã vào lưới. Mình nhai sống nuốt tươi lúc nào mà chả được.
Dì em đang hồi sinh sau bao năm tháng chay tịnh. Dì đang trở về với nguyên hình một người đàn bà, sống đúng với thlên nhiên, không giả tạo, không gượng ép, không dối trá. Để được lời khen tặng và sùng bái, dì đã cố gắng khoác cho mình một bề ngoài đạo hạnh, khác với thế tục. Như thế là dì Hạnh đã ngang nhiên chống lại luật trời. Dì đã làm khác đi những gì tạo hóa đã ban cho con người để sống. Và tệ hại hơn, khi cố gắng làm như thế, dì đã không sống hài hòa với vũ trụ, với thiên nhiên. Như mạch máu đang luân chuyển, dì em cột chặt nó lại. Máu ứ mạch vỡ. Một số bệnh tật sẽ kéo theo, ăn mòn, phá phách, trí tuệ lẫn xác thịt.
Dì em vẫn nhắm mắt cho tay vào ngực anh thoa nhè nhẹ. Anh vừa thỏa mãn những đòi hỏi của dì vừa quan sát xem dì đang trở lại nguyên thủy như thế nào. Em nên nhớ, từ trước đến giờ, khi lớn lên dì chỉ đi học, thôi học rồi đi tu. Chưa trải qua tình yêu. Vậy mà không biết ai dạy, dì đã biết hôn môi và hiện đang sờ ngực anh. Anh để dì tự do. Hơi nóng trên khuôn mặt dl tỏa ra. Hương trinh nơi gáy cổ, nơi mặt, nơi ngực của dì bốc lên thơm ngào ngạt. Anh rời môi dì để hôn lên má, lên mắt, lên trán xuống cổ rồi đến vành tai. Tới đâu dì em cũng hưởng ứng và rên thật khẽ. Lúc anh cho lưỡi vào bên trong vành tai để tà nhẹ,’dì em không nín được, la hơi lớn tiếng:
– Anh Lâm. Anh muốn em bỏ tu theo anh phải không? Thôi anh! Em không muốn bỏ mất sự nghiệp đã khổ công gầy dựng nên. Bao nhiêu tín đồ của em sẽ khinh em. Họ sẽ nguyền rủa em. Anh ơi. Mình ơi. Đừng iàm em yếu lòng.
À thì ra thế. Dì Hạnh muốn hưởng lạc thú nhưng sợ mất toi cái sự nghiệp tu hành. Sợ đạo hữu khinh khi nguyền rủa. Dì đã gọi anh bằng mình ơi! Trước tình dục con người mới thấy mình yếu ớt cỡ nào. Thánh thần trôi hết vào lãng quên. Hiện nguyên hình ở đây chỉ còn có anh, một thân hình vạm vỡ, một sức lực thừa để cung phụng bất cứ đòi hỏi nào của dì. Hàm râu của anh lúc bấy giờ đã xô ngã dì em một cách tội nghiệp. Nó như cái bàn chải chìa ra không biết bao nhiêu sợi tóc có khả năng làm nhột, làm đã ngứa, mân mê, thoa dịu, gợi lên nhlrng nhục cảm từ da thịt. Tất cả thần kinh nhục cảm đã đồng loạt vùng dậy làm việc khiến dì em mềm như sợi bún.
Anhhôn xuống cổ, dì em ngước lên một cách đồng lõa. Cúc áo dì chưa mở nhưng anh vẫn cúi xuống hôn hai đồi ngực no cứng. Dì em thở mạnh, mạnh lắm khi anh hôn tới rốn. Và điều ngạc nhiên thích thú là hai đùi dì co lại, khép kín cửa mình. Nhưng khi thấy anh hôn dần xuống, hai chân dì duỗi ra và hơi hé mở hai bắp đùi. Anh áp sát mặt vào mu lồn dì thật lâu để ngửi mùi gái trinh. Lâu lấm. Có đến hơn
mười phút. Anh chỉdùng mũi rà tới rà lui, lên xuống. Một chân dì hơi cử động. Đó là phản ứng tự nhiên khi có ai hôn chỗ kín của mình. Anh đưa tay lên mở cúc áo. Dì em cầm tay anh lại và nói:
– Đừng anh. Em sợ lắm.
Hình như dì phải có một chút phản ứng cho có lệ. Vì ngay sau đó bàn tay dì buông nhẹ ra, để mặc anh muốn cởi nút áo, muốn banh áo nơi ngực dì ra, và thoa nhẹ lên hai quả đồi vú thơm mát. Bằng miệng anh bú ngất ngây bú hal vú của dì em một lúc khá lâu Anh vô cùng sung sướng và thích thú. Tất cả những chiến lược anh đã áp dụng đều thành công, cộng thêm dì em còn hương trinh. Gái trinh có mùi thơm đặc biệt lắm em biết không? Nó ngào ngạt như dạ lai hương, nó ngọt như hoa lài và mùi thơm của da thịt thì không có thứ gì để so sánh nổi. Anh đê mê ngây ngất. Khi anh cho tay xuống lưng quần của dì định tháo, một lần nữa, dì em hai tay cầm cứng tay anh lại và khẩn khoản:
– Mình chỉ hôn em như thế này thôi không được sao? Đừng anh ơi! Mình ơi! Em yếu đuối lắm. Em chết nửa thân người rồi. Em không còn tự chủ được nữa! Mình ơi!
Anh vờ diễn xuất đạo đức, buông tay ra khỏi lưng quần. Chỉ áp mặt vào lồn dì mà hôn nồng nàn như lúc nãy. Bỗng anh liếc thấy tay dì tháo lỏng sợi dây lưng quần ra. Chiếc quần hơi tuột xuống cho anh thấy phần bụng trắng ngần của dì em. Nhưng anh làm bộ như không thấy, cứ tiếp tục hôn lồn từ ngoài quần. Một lúc lâu, dì tưởng anh không thấy dì cởi quần, nên dì lên tiếng rất dễ thương rất nhỏ:
– Muốn làm gì thì làm đi…
– Làm gì được mà làm. Em không cho anh cởi quần…
– Cởi rồi. Em mở lưng quần ra rồi khỉ ạ. Khổ quá, em chìu mình đó.
Anh vờ mừng rỡ, trồi lên, tuột hẳn quần dì xuống. Trời ơi, anh hôn chòm lông lồn của dì ngon như ăn một bữa cơm Tây đặc biệt. Tay anh dần lên tuột hết quần dì xuống, rồi anh leo lên sofa, hai tay bợ đít dì lên, đưa lưỡi vào lồn dì. Nước lồn đã ướt nhẹp từ bao giờ. Anh liếm sạch, dang hai đùi dì ra. Và anh cho lưỡi đánh lăng tăng nơi hột le. Dì quằn quại, vừa như rên vừa như phản đối:
– Anh Lâm ơit Khổ em lắm. Em đã nói là không được mà ! Xác thịt… nó… làm mờ trí… tuệ… của mình, nghe không anh. Nhục dục làm mình không… đầu…thai được nghe không anh. Chết, ối! Phải tu thiền anh à… Đừng… Anh làm gì vậy? Cái bụng em nó giựt quá nè. Ôi, thú tính của con người… đã tạo nên… nghiệp… căn… luân… hồi… nghe chưa???