Tôi ngậm hột le con Sào mà nút bạo, nút mạnh. Có lúc tôi tưởng nhưhột le muốn đứt lìa khỏi lồn nó.
Sào la oai oái, nó nắc mạnh trên miệng tôi. Tôi hưởng hết, chẳng còn thì giờ để biết chung quanh cũng có cây cối cũng có chim chóc hót vang, có tiếng nước róc rách dưới kia, có những giọt ánh sáng nhảy vờn trên da thịt ba người. Cặp ba này toàn là những cự phách của ngành đụ. Những xích mi lão tổ trên đường hành hiệp, gặp nhau trong một cuộc thí võ bên bờ suối.
Mạnh ai nấy hưởng. Có chú chim nào ngừng bay, đậu lại trên cành mà quan sát cảnh đụ tập thể này không? Có làn gió nào ngừng lướt, đỗ lại trên da thịt của cặp ba “võ nghệ ” cao cường này không? Tôi hé mắt nhìn. Trên kia những mảng trời xanh trong vắt. Quanh đây, mùi lá khô tỏa nhẹ ôm ủ ba xác thịt đang cuồng nhiệt tận hưởng.
Rồi chúng tôi đổi kiểu. Ông già nằm ngửa. Tôi lên ngồi đụ. Sào ngồi lên mặt ông cho ông bú. Kiều khác: Sào nằm ngửa cho tôi bú, trong khi ông già đụ tôi từ đằng sau. Cả ba tha hồ la hét. Không ai thèm nghe. Mạnh ai nấy kêu gào những rung động tộtcùng. Và cả ba, một lượt ra ào ạt, ra ầm ỷ. Ba cây thịt quyện nhau, xé nhau, cào nhau, rồi ngả ra, chết mệt.
Thanh niên trong làng đi hết. Ông già ở lại đụ trẻ con. Một trạng huống của chiến tranh. Tôi ôm ông già, cầm cứng con cặc ổng. Hình như tôi vẫn còn luyến tiếc những cú nắc vỡ trời của ổng vào lồn tôi. Sao ông có thể chơi lâu thế. Sau cuộc chiến “súng ống” của ông vẫn còn cứng cáp mạnh khỏe? Tôi ước ao, nếu có dịp, tôi sẽ một mình giao chiến với ổng. Con Sào vuốt ve vú tôi và hỏi:
– Nè Hóa, có phải lần đầu Hóa biết đụ không?
Tôi bẽn lẽn:
– Không. Hóa đã đụ nhiều lần rồi. Nhưng không sớm ở tuổi 17 như Sào. Hóa chỉ mới bắt đầu ít tháng nay thôi.
– Với ai? Nó hỏi.
– Thì cũng như Sào. Hóa thèm quá, thèm đến hết chịu được nên cũng đã tấn công ông chủ của Hóa.
– Ở đâu? Nó hỏi thật tò mò. Tôi bình thản trả lời:
– Thì cũng ở giòng suối này, nhưng ngay dưới nước. Bây giở thì cũng như Sào. Ngày nào Hóa cũng bắt ông già trả bài, ngay dưới gốc mù u. Hóa ghiền rồi Sào biết không?
Nó sung sướng như đã có bạn đồng đội. Cầm tay tôi:
– Nè, bữa nào tụi mình trao đổi “tù binh” một bữa nhen?
Nó nói đúng ý tôi, đúng ước ao của tôi. Tôi mặc đồ trở lại gốc mù u để cùng ăn trưa với chủ tôi và sau đó, là những trận đụ tàn bạo kéo dài đến xế chiều trên cái giường dã chiến.
Tôi vẫn rong chơi với ngày tháng vu vơ, với rẫy rừng buồn hiu hắt. Có vui thì cũng chỉ là những trận làm tình chí tử nơi bờ suối, triền rừng có cỏ cây làm chứng, có hoa bướm ngắm nhìn. Còn thì tôi vẫn bơ vơ hiu quạnh, vẫn rong rêu, ủ dột như mái đình xưa, hay ngôi cổ mộ.
Tôi như đói mà vẫn phải ăn cơm nguội từ ngày hôm qua để lại. Cứ phải nhai mãi những cụm rau già, củ bự mà chẳng có chất tươi. Bọn chúng tôi Sào, Đào Xiểm vẫn ngoái cổ nhìn, trông theo, tìm bất cho được những bóng hình khỏe mạnh, trẻ trung và tươi mát. Tôi muốn uống những giọt tinh sương của những ban mai mới lóe nắng. Tôi muốn hít đầy phổi những cơn gió trong mát từ biển khơi. Muốn thấy những tia cực tím rực lên t~ những chân trời mới, mà không có. Khói lửa bom đạn cuốn mất bọn họ. Và có phải đất trời sinh ra họ để vùi thây ở một hàng rào kẽm gai, ở chân một cổ thành, ở một vệ đường mòn trong rừng Trường Sơn, ở một giòng sông nơi biên giới? Không. Chắc chắn không. Vì nếu sinh nam nhi để chết những cái chết lãng xẹt như thếthì còn sinh ra những đứa con gái như tôi để làm gì. Nhất là những đứa con gái đa tình như tôi, như Sào. Bây giờ thì tôi với Sào đã 20. Tuổi bốc lửa.
Tuổi của hỏa diệm sơn, của thác đổ, của bão tuyết. Đã cố gắng lắm, chúng tôi đã làm ngơ, cố tìm, cố truy hoan dưới cội mù u, sạp cây bên giòng suối, mà rồi chúng tôi vẫn đi tìm, vẫn bơ vơ. Mấy đứa chúng tôi có no nhưng bụng đầy cơm nguội, khó tiêu. Một lần Sào dẫn tôi lên nhà Xiểm coi Xiểm đụ bồ nó. Đúng ra, không phải nhà Xiểm mà là trại nấu đường vào những ngày nghỉ. Xiểm hên hơn hai đứa tôi là được ăn chất tươi. Thằng Lộc, bồ nó, 19 tuổi nhưng thân hình như thanh niên 20. Dĩ nhiên có sự đồng ý của Xiểm, như đã có lần tôi cho Xiểm, Sào xem tôi đụ chủ tôi ở nơi chiếc giường dã chiến.
Những đống mía cao ngất chất quanh trại đã là những bức tường kín đáo. Hai đứa nó lại làm tình trong căn buồng khá rộng, để mấy chiếc giường tre cho công nhân nghỉ ngơi. Tôi với Sào ngồi một chỗ thật kín đáo có thể quan sát rõ ràng từng động tác của Xiểm.
Cứa mở. Xiểm dắt tay Lộc bước vào, tay xách một giỏ đầy thức ăn, trái cây. Khóa cửa chặt, Lộc ôm Xiểm, đứng nút lưỡi đê mê thật lâu. Là bồ bịch, Nhưng khi nó làm tình, tôi thấy Xiểm nhỏ quá so với Lộc. Lộc vòng tay ôm sát, thật sát toàn thân Xiếm. Tôi thích thú khi nhìn hai đứa yêu đương nhau mà chẳng cởi đồ.’Xiểm mặc quần lãnh đen, áo vải trắng mỏng. Lộc mặc chiếc áo sơ mi màu nhà binh, quần đùi. Con Xiểm níu đầu Lộc xuống bấu tóc, nhắm mắt, ngoạm trọn đôi môi Lộc.
Xiểm tận tình biểu diễn, vì tôi và Sào đã cho nó xem chúng tôi đụ hai ông già nhiều lần. Xem Xiểm nút lưỡi Lộc mà tôi thèm chảy nước miếng. Nó có chất tình trong đó. Nó không ăn cơm nguội mà là trái tươi rau non. Lộc vừa hôn nồng cháy, vừa đưa tay bóp vú Xiểm. Xiểm thì cho tay xuống cầm con cặc của Lộc đang chỉa xổng ra trong quần. Một cái hôn lâu đáo để. Hai đứa tôi chưa từng được như thế.
Vì hình như khi đụ chủ tôi, tôi vẫn thấy có cái gì hơi thiếu Dù tôi đã đổ toàn lực vào mặt trận, tôi vẫn không hoàn toàn thỏa thuê, chí tận, hết nguồn. Lộc hôn Xiểm mà tôi tê tái cảm giác. Bàn tay Lộc sờ soạng vú Xiểm qua làn vải mà ở đây tôi đã rung lên từng tế bào. Cái đít Xiểm hẩy hẩy nhẹ vào cặc Lộc làm tôi ngứa ran khắp lồn.