VN88 VN88

Vì ham của lạ tôi ra ào ạt bao nhiêu lần mệt gần chết

Lộc trườn xuống rất nhẹ nhàng. Cả người tôi rít vì nước dừa, nó dán tôi sát vào người Lộc như một chất keo vô hình. Và hai đứa chúng tôi đụ nhau trong yên lặng, khoan thai. Thay vì nút lưỡi, Lộc cũng dùng mũi hít hết dung nhan tôi vào Lộc. Thật tình, tôi không thể nào ngờ là hôm nay được chính Lộc mời về đây, nằm trên chiếc giường mà Lộc đã đụ Xiểm năm xưa, một trận đụ đã làm tôi say đắm ngây ngất, đã đưa tôi đến quyết định lấy Thành làm chồng. Mỗi người đàn ông có một nghệ thuật làm tình khác nhau, có một sức hấp dẫn riêng biệt. Lộc lật tôi lên nằm trên. Cũng như Lộc tôi đụ êm đềm khoan thai. Trong êm đềm dìu dặt đó, khoái cảm dẫn đến từ từ, nhưng như những lượn sóng lớn chậm rải vổ vào bờ đá, làm đất lỡ, làm đá tan.

Chúng tôi kéo dài trận đụ gần hai tiếng. Hình như tôi có ra một lần, không nhiều nhưng cũng tê tái, ngất ngây. Rồi nhờ Lộc mang hết đam mê, cởi trên tôi đưa tôi đến tận cổng thiên đàng.

Vì cố gắng quá trong mây mưa, tôl mệt lã, nằm thở. Thình lình Xiểm từ đống mía bước ra, miệng cười toe toét. Tôi hơi giật mình vì tưởng Xiểm sẽ ghen. Nhưng Xiểm nói:
– Tuyệt trần? Hai người làm tôi tối mày tối mặt. Hèn chi sáng nay không thấy Lộc đến “thăm” tôi. Biết là Lộc bận có mèo mà không biết là al. Nhờ chị Vĩnh đi ra quận ăn sáng nói là có thấy hai ông bà. Nên tôi nghĩ chắc Lộc dẫn về đây. Hóa đẹp quá à nhen. Mình nhận không ra đó.

Tôi vờ săn đón, đẩy đưa:
– Tháng mấy sanh vậy? Bụng hơi lớn rồit Chắc sẽ giống Lộc.
Xiểm trả lời tỉnh bơ, trong khi tay vẫn âu yếm quàng qua vai Lộc:
– Vậy bây giờ Lộc đền cho Xiểm đi. Về cái tội sáng nay không đến “thăm. ” Mau lên, để “bà chị” giận à.

Lộc quay qua nhìn Xiểm, tay chàng xoa xoa cái bầu của Xiểm. Hai người hôn nhau da diết. Tôi cũng vẫn trần truồng nằm đó xem xi nê. Lộc cổi áo, cởi quần cho Xiểm. Lần đầu tiên tôi thấy một thiếu nữ mang bầu trần truồng. Bụng Xiểm lớn vừa phải, hơi lúp lúp Hai vú căng lớn. Tay Lộc đưa xuống sờ lồn Xiểm. Xiểm rên:
– Chị Hóa ơi! Em mê thằng kép nhí này của em quá Em bắt nó ngày nào cũng phải đụ em. Em cố quên mà không thể nào được. Đẻ xong chắc em ẳm con về đây sống lại với Lộc.

Tay Xiểm cầm con cặc dài, cứng của Lộc mân mê. Hai người vẫn hôn nhau nhưvợ chồng chứchẳng phải là nhân tình. Nhìn cảnh Lộc và Xiểm âu yếm nhau, tôi nghĩ đến Thành. Ước gì có Thành ở đây tôi cũng bắt Thành làm tôi như vậy.

Lộc đỡ Xiểm nằm ngửa ra, bú lồn. Xiểm la:
– Mình ơi! Có chữa, em thèm quá anh ơi? Đụ bao nhiêu cũng không đã. ối, mình bú lồn em đó hả? Đứa nhỏ trong bụng em lớn lên nó cũng dâm như mình cho coi. Hóa ơi! Hóa coi thằng kép của em nó bú lồn em kìa. Tụi em ngày nào cũng như vầy. Khôngđụ nhau, chịu không nổi chị ơi!

Đít Xiểm hẩy lên cao theo từng nhịp liếm của Lộc. Tôi thấy rõ cái lưỡi dài của Lộc thọc vô lỗ lồn, kéo ra, rồl liếm ngược lên tới hột le, và ngừng đó để nút. Xiểm la làng thật lớn. Mặc kệ. Lộc quỳ lên, đút cặc vào lồn Xiểm nắc mạnh. Lộc đụ Xiểm một cách hung hăng, dồn dập. Xiểm la:
– Họ kêu đụ lồn đàn bà chữa, sướng cả nửa năm. Mình có sướng không Lộc? ối, em muốn cắt con cặc của anh để luôn ở trong lồn của em. ối, em sướng quá Lộc ơit Em đẻ rồi, về đây tụi mình tiếp tục đụ một ngày hai ba lần nghe mình. Em đẻ cho mình năm sáu đứa con nhen.

Lộc phải quỳ để đụ Xiểm, vì nếu nằm lên sẽ cấn bụng Xiểm. Lộc quỳ xuống, hai tay kéo hai bắp vế của Xiểm rộng ra và nắc mạnh vào. Lộc nhồi mạnh, cà hòn dái và chòm lông sát miệng lồn. Lông của hai người cọ xát kêu sột soạt. Rồl Lộc nằm ngửa ra, Xiểm leo lên, cầm con cặc thẳng đứng cứng ngắt của Lộc để ngay miệng lồn, ngồi xuống. Con cặt lút dần, lút dần và đâm sâu vào lồn Xiểm. Xiểm chống tay lên hai đầu gối, nhắm mắt, nghiến răng, doing lồn xuống con cặc đỏ và cứng của Lộc nghe ót ót.

Tôi chợt nghĩ, có thể một ngày nào đó tôi cũng có bầu với Thành. Tại sao không? Phải có chứng tích của tình yêu. Phải có một kỷ niệm để rủi mai kia Thành bị chiến tranh lấy mạng, thì ít ra tôi cũng còn một chút gì để nhớ để thương. Xiểm ngồi thẳng, ngửa mặt ra phía sau, đưa hai tay bóp vú. Đít Xiểm nhốm lên, dộng xuống liên tục trên con cặc của Lộc một lúc khá lâu. Rồi Xiểm hét to lên:
– Ối em ra nè mình ơi! Mình có nghe không? Đó, đó Nó tuôn ra đó… Chết. Chết em rồi Lộc ơi! Ối! ối! ối!!!

Dù cấn cái bụng bầu, Xiểm cũng khom người cúi xuống đặt lên môi Lộc một nụ hôn để cám ơn. Rồi Xiểm nằm bật ra thở dốc như tôi đã thở lúc nãy. Xiểm thì thào với tôi:
– Không biết chị thì sao. Chứcòn em. Em đụ hoài cũng được. Chỉ sợ năm sau Lộc vào lính, em ở nhà không biết đụ ai đây? Em mê mùi mồ hôi của Lộc. Em mê khuôn mặt của Lộc và mê luôn tiếng Lộc gọi em bằng “Mình. ” Có chết em không hả chị Hóa?

Lộc mặc áo quần cho Xiểm, cho tôi. Sau đó, tôi mời cả hai ra quận ăn cơm. Đi trên xe, Lộc và Xiểm lại vẫn ôm nhau hôn đắm đuối. Tay họ không rời nhau một phút…
Buổi trưa, sau khi cơm nước xong, cá c bà trong sòng bà i nhà bà Vi nằ m trên chiếu, vừa xỉa răng vừa nói chuyện. Bà Vi dẫn Báu đến trình diện:
– Xin giới thiệu với các chị. Đây là em Báu. Mười tám tuổi rưỡi. Tuổi trẻ nhưng tài cao. Báu đã từng hạ ba bà cùng một lúc. Báu là người được nhiều cô nhiều bà ngưỡng mộ và rất nổi tiếng ở Phước Long. Chị nào thích thì cứ thử.

Tất cả năm bà cùng đồng loạt ngồi dậy, nhìn Báu với những cặp mắt vừa nghi ngờ, vừa chiêm ngưỡng.

Ai chứ bà Vi đã giới thiệu thì đúng là hàng loại tốt, chớ không thể là đồ giả. Vì lâu nay bà Vi đã từng trình hàng nhiều lần. Lần nào cũng làm các bà ngẩn ngơ, khâm phục. Dĩ nhiên, trước khi trình hàng, bà Vi cũng đã thử qua. Thử để thưởng thức trước, và cũng biết để chắc chắn là của tốt để khỏi bị mang tiếng, và cũng để dễ moi bạc của mấy bà đang tới đây, giải trí bằng cờ bạc, vừa cũng để mua vui bằng xác thịt Bà Ngọc Thủy, khoảng bốn mươi ngoài. Người mập mạp phương phi, nhìn Báu hơi khinh thường, và hỏi:
– Cái gì? Mười tám tưổi rưỡi? Còn nhỏ hơn thằng út của tôi, mà chị Vi bảo là tuổi trẻ tài cao! Há, há ! Khá lắm thì con cu cũng chỉ lớn hơn ngón tay cái một ty, chớ làm gì…
Bà Hồng Nguyên thêm vào:
– Há, há, há. Chị Vi bảo nó đã tặng hạ ba bà. Mà ba bà như thế nào? Bà nhà quê, bà thuộc gái mới lớn lên hay như chúng tôi?
Bà Vi cười tự hào, cầm tay Báu, nói chân thành:
– Khổ quá. Lâu nay các chị có bao giờ thấy tôi nói dối chưa? Có của ngon, của lạ tôi mới dám đề bạt lên mấy chị. Chớ của đáng tội, nếu các chị chê, hay không vừa lòng có mà con này phải đóng cửa, chết đói à?
Bà bác sĩ Huy hỏi đùa bà Vi:
– Em xin hỏi bà chị. Bà chị đã thử qua chưa, hay chỉ tai thì nghe mà mắt chưa thấy? Này, ở cái thời buổi nhiễu nhương này đồ giả mạo cũng nhiều lắm đấy nhé?
Bà Vi nhìn Báu để thú thật với mấy bà:
– Rồi. Mới tối hôm qua đây chứ chẳng có lâu lắc gì đâu. Thập bát ban võ nghệ, cậu ta rành sáu câu. Thì em đã bảo, chị nào không tin, xin cứ thử. Xong cuộc mà không vừa ý thì cứra đây đè con này xuống mà cắt làm tám khúc. Tất cả cười vang. Tầng lầu này có ba phòng đặc biệt, có máy lạnh, có giường kiểu để các bà hành lạc Tôi là tài xếchuyên đi rước mối về cho mấy bà. Địa điểm rước là nhà hàng Givral, Thanh Thế, phòng Thẩm Mỹ Tân Lộc, Cercle Sportifv.v… Các cậu rất trẻ, từ 20 trở xuống. Chỉ lâu lâu mới có một khứa trên 30, nhưng người này phải là một tay anh hùng hảo hớn. Chưa bao giờ các bà chơi qua một chàng trai quá trẻ như Báu. Vì vậy các bà hơi nghi ngờ Báu cũng phải.

VN88

Viết một bình luận