Tôi chẳng trả lời, gật đầu thật nhẹ. Ông cứ để nguyên thế ẳm tôi từ dưới nước lên bờ, tới bãi cỏ mọc dưới gốc một cây cổ thụ, đặt tôi nằm xuống. Toàn thân ông đè nặng lên tôi. Sự thống khoái tăng dần lên gấp bội phần trong tôi, vì tất cả da thịt ông đều sát rạt da thịt tôi. Tôi hoàn toàn tê dại. Tôi mở hết nội tâm đón rước hàng triệu cảm giác lạ lùng từ thiên đàng xuống. Hai tay tôi bấu cứng bã vai ông, ghì chặt. Hai chân tôi khoanh vòng lên vế ông. Ông nắc rất nghệ thuật, thần kỳ. Không dồn dập, chầm chậm mà như những lát rìu bổ vào thân cây. Tôi buông trôi hết, thả hết, không giữ gì nữa cho mình. Tôi cảm thấy những ngọn cỏ mát lạnh dưới lưng tôi. Tôi nghe những viên cuội xào xạc đâu đó ở dưới khuỷ tay chống của bác. Bên tai tôi, bác thì thầm ngọt ngào:
– Bác đụ con tới chiều nhen. Lát nữa bác bú cho con sướng. Bú xong con bú bác. Mình chơi tới tối nhen con?
Tôi nhắm mắt, gật nhẹ. Tôi níu cứng vai ông vì ông đụ hay quá. Tôi yêu con cặc dài và lớn của ông. Tôi yêu cả thân hình nở nang lực lưỡng của ông. Tôi yêu cái sinh lý ông đang cho tôi đây. Cánh đồng tôi đang ngập nước của ông. Bác đụ một lúc xong rút cặc ra, tuột xuống, banh háng tôi ra, lấy mũi hôn nhè nhẹ chòm lông lồn, hôn cửa mình, và tôi điếng người khi ông đưa lưỡi ra đánh nhè nhẹ ở hột le tôi. Cảm giác sung sướng này hoàn toàn khác với lúc đụ. Rồi bác mút, bú cái mồng đốc đó thật lâu trong khi ngón tay ông chui dần vào âm đạo.
Cả cái mông tôi rung lên khủng khiếp. Tôi không biết phải diễn tả như thế nào nỗi khoái cảm cửa tôi lúc đó. Cảnh vật chung quanh yên tịnh. Gió hiu hiu thổi làm các chòm lá của cây đại thụ rung là đà. Tôi mơ màng, lim dim đôi mắt, đủ để thấy những chấm sáng của mặt trời xuyên qua các kẻ lá lung linh. Những đốm sáng đùa giỡn trên da thịt tôi, trên bả vai cứng ngắc của bác. Tôi tưởng tôi phải la, la lớn lắm để tận hưởng những giờ khắc ái ân tuyệt vời này. Nhưng không. Tôi chỉ há lớn miệng, hít và thở mạnh mỗi khi bác cho ngón tay vào sâu, ngoáy ngoáy, rồi lại rút ra. Hình như hai tay tôi nhỏ quá, không đủ để ôm hết nỗi hạnh phúc tràn trề của xác thịt. Bác đưa lưỡi vào lỗ lồn tôi mà liếm, mà bú. Chết thôi! Có phải chết như thế này thì cũng nên chết để loã lồ bay lên thượng giới, để đỗ trên mây, để tắm ở giải ngân hà, để thăm các tinh tú ngoài quỹ đạo, để vui với trăng sao… Tôi tự ý kéo bác lên. Những đòi hỏi khẩn thiết bảo tôi làm thế.
Ông lên, ngừng ở hai vú tôi mà bú, mà bóp. Mỗi cử động làm tình của ông, cho tôi một cảm giác lạ lùng. Nhưng dưới kia trống trải quá, heo hút, lạnh giá quá. Bác phải lên hết, hôn tôi trên môi, trên tóc, cho nên tôi đưa tay xuống cầm cặc ông để vào âm đạo mà nắc lên. Một lần nữa cặc ông vào. Nó vào thênh thang vì có nước của tôi giúp sức. Tôi nắc dữ dội. Bác cũng thế. Rừng đang cháy. Trời đang bão. Đất đang rung. Tiếng chúng tôi la thất thanh. Những nhịp nhàng dồn dập và cả hai đang tuyệt đỉnh hoan lạc. Cả hai trong nhau. Tôi nghe những tia ái ân bắn mạnh vào cõi nào đó của tử cung. Tôi nút lưỡi của bác, tôi cắn mạnh tai ông, móng tay cào chằn chịt trên vai ông đến rướm máu. Thế là tuyệt trần. Thế là giao hoan. Thế là cho nhau thân xác.
Rồi cứ thế, hai chúng tôi tiếp tục thay nhau kiểu đụ. Chúng tôi lộn đầu nhau bú. Tôi ngồi trên ông mà đụ. Đến lần thứ ba, bác lăn quay ra ngủ. Tôi xuống suối tắm, không phải để sạch mà muốn nhờ làn nước mát hạ bớt cơn thèm khát đang rậm rật trào lên nữa. Vì hình như bác mệt lã, còn tôi như con cá mắc cạn, dẫy dụa, hung hăng. Tôi còn đòi nữa, còn hỏi nữa. Mới châm ngòi, lửa tôi chưa phừng cháy đã tắt ngấm. Tôi nhớ khi giao hoan, tôi có ra mấy lần, nhưng như muối bỏ biển. Chẳng đâu vào đâu. Tắm xong, tôi kêu bác dậy, thu dọn đồ đạt, rồi lùa bò về sớm một hôm.
Sau đó những buổi trưa thần tiên như thế vẫn tiếp tục. Tôi lo miếng ăn chu đáo hơn để bác có sức. Nhờ kinh nghiệm, ông tránh đụ tôi năm ngày trước và sau khi có kinh. Những ngày đó ông chỉ bú tôi. Mà lúc bú còn sướng hơn đụ Ông chặt cây trong rẫy làm một cá i giường dã chiến ngay dưới gốc mù u. Vừa làm chỗ ăn trưa vừa dùng làm nơi làm tình. Tôi mê man với những trận đụ kinh hồn. Có khi tôi ra hai lần mà bác vẫn “mạnh khỏe. ” Sức dẻo dai của ông làm tôi yêu ông như yêu một nhân tình.
Có vài lần, nửa đêm, tôi thèm quá mò vào buồng bắt ông đụ. Nhưng sao tôi không hoàn toàn được sung sướng như lúc ông chơi tôi ở bờ suối, ở dưới gốc cây mù u. Trong buồng, không có ánh sáng lung linh từ những tàn cây. Không có gió hiền hòa khua lá Không tiếng chim hót hoang vu. Không cả khí hậu trời đất vây quanh. Nghĩa là không man dại, không rừng rú. Ngón tay bác đi vào trong tôi lần đầu ở dưới hầm có ánh trăng, có tiếng dế rỉ rả, có mùi âm ẩm của đất. Dương vật ông vào trong tôi từ dưới suối mát một buổi trưa. Hlnh nhưtôi đã quen ăn chén đất, cơm nắm, cá khô, nước chè xanh, nên cảm thấy vô duyên khi ngồi vào mâm cao cổ đầy với chén ngọc đũa ngà. Cho nên trưa nào tôi cũng bắt ông phải phục dịch tôi cho bằng được. Tôi nhỏ lắm so với thân hình nở nang vạm vỡ của ông. Nằm dưới ông, tôi mất hút. Tôi lạc vào giữa hai cánh tay to bạnh của ông, lạc vào vũng tối thui của toàn thân ông bao phủ. Nhất là con cặc của ông. Tưởng là chẳng bao giờ nó vào được lồn tôi, mà rồi xem ra vẫn còn thiếu.
Từ trước đến giờ, tôi vẫn nghĩ là mấy đứa bạn tôi: con Sào, Con Đào, con Xiểm là lũ nal vàng ngơ ngác. Nhưng tôi lầm. Tôi lầm lớn, khi một xếtrưa tôi đang ngồi ở bìa rẫy, gọt trái thơm định ăn với muối ớt, thì con Sào đi đến. Nó cũng thả bò ăn gần gần đâu đó. Nó sà vào, cùng ăn thơm với tôi. Đang ăn bỗng nó nhìn tôi như dò xét và cười tủm tỉm. Dĩ nhiên tôi mặc cảm. Tôi hơi e ngại. Nó hỏi:
– Hóa, hồi nào tới giờ mày có yêu ai chưa?
Câu hỏi bất ngờ đó làm tôi hơi giật mình. Bởi có l’hả i nó có hỏi bình thường, hay vì nó có nghe ai hoặc đã mục kích những trận đụ của bác Kha với tôi. Tôi biết tự ti mặc cảm làm tôi sợ, Nhưng vẫn bình tĩnh đóng kịch ngây thơ:
– Thôi Sào ơi! Mình nhà nghèo, quê mùa, ai mà thèm. Với lại mới 19 tuổi đầu, còn phải lo kiếm cơm nuôi miệng.
Con Sào cười ngất. Không biết sao nó cười. Nó cà ng cười tôi càng lo âu. Rồi nó nói:
– Hừm. Mười chín mà còn nhỏ? Gái 13 bẻ sừng trầu cũng gãy Hóa à. Đừng có nhà quê quá vậy! Mầy có biết con Xiểm bắt đầu chơi năm mấy tuổi không? Mười tám đó !
Tôi lại phải đóng kịch, phải ngơ ngác hơn:
– Trời, Sào nói sao? Con Xiểm đã gần đàn ông năm 18?
Nó lại cười thích thú và tiếp:
– Còn tao năm mấy tuổi mày biết không? Mười bảyl Tại thằng quỷ Phúc, bạn tao. Hồi đó chả chưa có đi lính. Chả với tao tnla nào cũng vô rẫy làm việc rồi chả dụ dỗ tao, kể cho tao nghe những chuyện đụ đéo kích thích tao quá, chru hổng nổi tao cho chả đụ luôn.
Lần này tôi hơi giật mình và hơi tái mặt. Vô rẫy!