VN88 VN88

Vì ham của lạ tôi ra ào ạt bao nhiêu lần mệt gần chết

Chủ tôi cắn nhẹ vào cằm tôi. Ông nút trái tai tôi. Ông đè sát mông đít tôi xuống. Và cũng như mọi lần, ông gỡ tôi ra, lật ngửa, banh háng và liếm khô hết những gì tôi đã tuôn ra lúc nãy. Cái cảm giác tái tê lúc này hãy còn vương đâu đó khắp cửa mình tôi. Chủ tôi lấy tay banh lồn tôi ra, dùng lưỡi quét lâng lâng hai cái mép. Ông ngậm hột le. Ngậm chứkhông bú. Thật lâu. Một ngón tay ông khơi khơi thật nhẹ ở cứa mình. Tiếng mấy con chim sẽ ríu rít dưới mấy nhánh ổi Tàu lá chuối lại đong đưa. Cái không khí quê mùa hoang dã mà tôi vẫn mê lại bao trùm quanh đây. Tôi trở về với tất cả những gì đã chiếm hồn tôi, ký ức tôi, khi tôi biết đụ lần đầu. Căn phòng sang trọng máy lạnh, trái cây, giường nệm tối tân không sao xóa được trong tôi cái quyến rũ tuy đơn sơ mà đậm đà của quê hương.

Người tôi lại nóng ran, rậm rật. Tôi không thể hiểu nổi sức dâm, sức đòi hỏi của tôi. Hình như bao nhiêu cũng không đủ, không vừa. Mới ra xong, bây giờ tôi lại đói khát. Làm như trời sinh ra tôi là để hưởng dục tình, làm việc sinh lý. Hai tay tôi nâng mặt chủ tôi. Nhìn xuống tôi thấy ông đang tận tình liếm lồn tôi một cách ân cần. Có phải tôi là một con quỷ dâm dục không? Không cần biết. Không phải tôi muốn thế. Trời sanh tôi thế. Có ai ăn xong lại muốn đói ngay để ăn nữa chăng? Không? Sinh lý trong cơ thể tôi, trong các tếbào da thịt tôi đồng loạt quật khởi đòl hỏi, bắt phải có giao hoan. Rồi tâm lý trong não bộ tôi bắt phải được làm tình nơi hoang dã, có cây cối, chim chóc, trời đất. Không có cái ngoại cảnh thiên nhiên như thế, làm như tôi ăn cơm lạt, không có thức ăn. Tôi ghiền nó, tôi bám nó.

Làm tình với Vi, với Dũng tôi luôn luôn được sướng có nửa vời. Như khi ta tắm mà chỉ có một vài gáo nước, hoặc mỗđêm chỉ ngủ có ba bốn tiếng. Nó thlếu. Bực tức. ấm ức. Cho nên sáng nay, cạnh cây rơm này, mùi thơm của cỏ cây, màu xanh của ổi, nhãn, chuối, những nhánh hoa lồng đèn ở bờ rào, hoa dâm bụt đỏ ối, những luống cải non còn óng ánh sương mai, những cây hành bụ bẫm xanh đậm mọc vươn lên cạnh các luống ngò, làm tôi thêm khoái lạc. Chúng tăng thêm trong tôi nỗi khát khao, mơ ước mà từ lâu lắm tôi đã ghiền như ghiền ma túy.

Tại sao trong thành phố có những tiệm ăn sang trọng mà thực khách vẫn cứ đua nhau ra ngoại ô ngồi trong những quán cóc đơn sơ để nhìn ruộng lúa, nhìn giòng sông. Đấy, cái đam mê của tôi là đấy. Tôi mở hết cõi lòng để tận hưởng những phút giây cực kỳ sung sướng mà chủ tôi đang trao cho tôi.

Ông vẫn liếm, vẫn bú. Cái bụng tôi giật giật, gợn lên gợn xuống liên hồi khi ông lấy lưỡi khua nhẹ vào hột le của tôi. Nước lồn tôi lại ứa ra từ từ. Tôi hẩy cái đít lên nhịp nhàng theo động tác liếm lồn của chủ tôi. Mắt tôi không nhắm hẳn. Chỉ lờ đờ để vừa nhìn vạn vật, vừa xem chủ tôi liếm lồn. Môi tôi khô khốc Tôi sướng quá, vặn mình. Hai tay ông nâng mông tôi lên. Ông tung hoành, làm chủ tình hình. Cái khuynh hướng muốn làm bà chúa của tôi đang cho tôi những cảm giác kỳ lạ. “Tên nô lệ ” già đang miệt mài, gò lưng, phục vụ, cung phụng cho tôi cả mâm cổ đầy. Ông cạp, ông ngoạm lồn tôi hung tợn lắm. Có sướng, có hạnh phúc mà sao tôi vẫn muốn ông leo hắn lên, đút hết khúc cặc dài vào lồn tôi, đè tôi xuống mà hành lạc. Tôi muốn có một sức nặng, một thân thể to lớn vạm vỡ đè sát hết mọi phần da thịt của tôi, chớ không phải chỉ bú khơi khơi.

Tôi kéo thốc ông lên, thều thào thật nhỏ:
– Bác, đâm cặc của bác vô đi. Con muốn bác đụ con. Bác phải đụ cho dã man như đã đụ cô Út đêm qua. Đó, con dang chân ra rồi đó. Đút vô đi. ói! Nó đang vô đó bác ơi! Đó, sát, sát nữa đi. Rồi, bây giờ bác muốn làm gì thì làm. Bao lâu cũng được. Ôi, ối…

Ông chủ nắc êm đềm. Ông chéo qua chéo lại mỗi lần đâm xuống nên đầu cặc ông cọ xát mạnh vào thành lồn tôi. Rần rần. Đã ngứa. Kích thích toàn bộ sinh dục. Tôi như bay bỗng. Hồn tôi lìa khỏi xác. Tôi cắn suýt đứt môi. Hai tay tôi đấm bịch bịch lên lưng ông. Tôi ngẩt cuồng bạo nơi vai ông. Mồ hôi ông tươm ra ướt trán. Tay ông bợ đít tôi lên mỗi lần ông đưa cặc vào. Không chê vào đâu được. Đúng là tôi đang đụ với thợ làm tình. Tôi rên, bậm môi lại mà rên. Thần tình quá. Tuyệt vời quá. Một cái chày đâm tiêu đang đánh phá lồn tôi. Muốn ra nữa, muốn lắm nhưng tôi cố dằn. Tôi giữ lại, tôi đợi ông cùng khoái lạc với tôi một lúc. Nhưng chỉ sau có vài phút tôi lạl thều thào bên tai ông:
– Bác ơit Chết con nữa rồi!

Tôi ôm siết ông. Toàn thân tôi rung lên dữ dội. Tôi há miệng ra rên sát bên tai ông. Tôi không còn sợ gì nữa. Ai sợ? Sợ cái gì chứ? Mảnh vườn này là của ông. Là của tôi. Tôi gào lên thê thiết. Tử cung tôl quặn lại, bắn tung những tia nước lồn nóng hổi. Cực điểm. Sướng nhất là trong khi tôi ra, ông vẫn nắc đều đặn. Ông giúp đưa tôi vào tuyệt đỉnh mây xanh. Tôi đè đít ông lại, không cho ông nắc nữa khi tôi đã hoàn toàn cơn sung sướng. Tôi lại nói nhỏ bên tai ông:
– Cám ơn bác! Con đã có một cái nhà ở Sài Gòn. Nếu muốn, mỗi tháng bác cứ lên đó ở thăm con vài ngày. Con mê bác lắm bác có biết không? Chưa ai làm con ngất ngây như bác đã làm. Tru”a này, ăn cơm xong, bác xuống suối cởi đồ tắm đi. Con sẽ dành cho bác một ngạc nhiên vồ cùng thích thú.
Ông hỏi tiếp:
– Cái gì mà ngạc nhiên? Lại xuống đụ dưới nước với bác nữa chớ gì?
– Không conkhông nóibây giờ đâu. Dành sự thích thú cho bác.

Xong chúng tôi mặc đồ đi vào nhà. Cô Út ngồi nấu nước trong bếp. Hồng đang đánh răng, ngẩng lên nhìn tôi cười cườl một cách khó hiểu. Có lẽ cả hai người đã thấy cảnh chúng tôi đụ nhau lúc nãy chẳng? Tôi tỉnh nhưruồi. Mà họ thấy thì cũng chẳng có sao. Ai ở đây có đủ tư cách để trách cứ tôi? Tất cả đều là đảng viên của dục vọng. Ông chủ tôi mặc áo đội nón, ra chuồng dắt bò thong thả đi ra rẫy. Hồng rửa mặt xong. Khi đi ngang tôi, Hồng bặm môi nhéo đít tôi một cái, cười khúc khích. Cô Út cũng thế Miệng cô cười chúm chím, liếc liếc về tôi, không
nói. Tôi liều mạng hỏi thẳng:
– Bộ mấy người thấy hết rồi hả?
Cô Út vừa cười tinh nghịch trả lời:
– Trong phòng ban đêm còn chưa che mắt được ai, huống nữa là ngoài vườn, trống trơn giữa ban ngày.
Tôi vẫn thắc mắc:
– Nhưng mà làm sao hai người biết tôi với ổng ở ngoài vườn?
Hồng cười hóm hỉnh:
– Trời ơi. Chị la làng cỡ đó thì cũng như “lạy ông tôi ở bụi này. ” Em với cô Út coi từ đầu. Quá xá quà xa đó nhen. Chị làm em thèm muốn chết luôn! Em đâu ngờ chị lại dậy sớm như vậy.
Tôi vuốt tóc Hồng an ủi:
– Không có lo. Trưa nay em tha hồ mà hưởng. Chị có gởi gấm rồi.

Hồng nắm tay tôi, nhìn tôi như cám ơn. Tôi mời cô Út bồng thằng nhỏ lên xe ra chợ ăn sáng. Ngồi trên xe cô Út tấm tắc khen ngợi ông chủ của tôi:
– Ông già thiệt là một dũng sĩ. Chơi vài chục lần mới ra một lần. Mình gần muốn chết mà ổng cứ hùng hục xông pha. Có khi cô chết giấc, bất tỉnh, ông phải xoa dầu, cạo gió cô mới tỉnh. Như tụi con thấy hồi hôm đó. Cô ra hai lần mà ông vẫn chưa thấm tháp gì cả…
Tôi ngạc nhiên hỏi cô Út:
– Nhưng sao cô biết tụi con xem cô tối hôm qua?
– Thì hồi tụi con lom khom leo ra khỏi bồ lúa, cô thấy Đáng lý thì cô sợ, nhưng… ông già đã nói hết về con… Nên cô an tâm. Chỉ có em Hồng đây còn quá nhỏ nhưng vừa rồi, cháu lại nói tnla nay cho Hồng hưởng…

Hồng cười khúc khích. Sáng nay Hồng mặc đồ thể thao. Chiếc quần sọt trắng đưa hai bắp vế gọn, hồng hào. Phía trên là chiếc áo ngắn củn cởn, cột lại ở giữa ngực. Tóc thắt đuôi ngựa. Hồng xinh nhưđóa hoa. Ăn mặc thếhình nhưHồng đã chuẩn bị cho trưa nay.

Tôi thì mặc một chiếc áo dài màu xanh dương, quần trắng, trang điểm thật nhẹ. Vào đến chợ, hai đứa tôi được đám đông trầm trồ nhìn theo. Hồng và tôi nhưhai đóa hoa lan mọc giữa rừng. Dân Sài Gòn mà lị. Đám con trai ông Thạnh Phát, ái Vân Đường, tiệm tạp hóa Nguyên Hà… kéo theo sau, rồi vào tiệm ăn với chúng tôi. Họ trêu chọc nhã nhớn, nhưng chúng tôi nghiêm nghị làm nhưcon gái nhà lành. Giá trước kia lúc tôi còn chăn bò, bán giá, chắc chẳng cậu nào thèm nhìn. Ăn sáng xong, tôi đưa cô Út về. Hai chị em tôi lái xe ra quận lấy thêm xãng, mua ít quà ăn trưa rồi lái về rẫy chỗ ông chủ tôi làm việc.

VN88

Viết một bình luận