Phần khác là để khỏi phải nhìn thấy nét đau thương trên gương mặt Dũng. Nhưng khi tôi ngước lên, thì một lần mra, tôi lại lầm. Có lẽ tâm hồn mộc mạc quê mùa của tôi không cho tôi ước đoán những gì xa xôi hơn là mình nghĩ. Dũng nhoẻn miệng cười tươi rói khác với thái độ lúc nãy. Dũng hỏi tiếp:
– Hóa thấy ba Dũng sao? Đáng nể không?
Tôi lại cúi xuống gật đầu nhẹ. Tôi cúi xuống vì nghĩ không thể song sượng trả lời một sự thật mà hình như Dũng cũng đã biết. Dũng tiếp:
– Ông già hết xẩy thật! Dũng yêu ai rồi cũng bị ông hớt tay trên. Khi nghe Dũng hỏi cô nào cũng thành thật thú nhận ông già là tay cự phách. Vậy mà…
Dũng nín không nói nữa, mất nhìn xa xa. Tôi hỏi:
– Vậy mà sao? Dũng nói cho Hóa nghe với?
– Vậy mà. Dũng nói. Mà… đã có một người không phục ba.
– Là ai. Tôi ngạc nhiên hỏi.
– Là má Dũng? Hai ông bà đã không ngủ chung, không ân ái đã ngót mười năm rồi. Họ ở với nhau như hai người bạn, cho có chất để dựa vào nhau làm giàu. Ba má Dũng giàu lắm, Hóa có biết không?
Tôi có biết loáng thoáng là ông Vi là nhà thầu chuyên xây cất những dịch vụ lớn của chính phủ. Còn bà Vi, tôi đã giới thiệu trên kia, là một tay áp phe hạng bự. Tôi ở nhà quê buồn khổ với chiến tranh bao nhiêu thì ở đây người ta “mập” ra nhờ chiến tranh bấy nhiêu. Dũng bước đến cầm tay tôi:
– Dầu gì, ông vẫn là ba của Dũng. Dũng biết chắc là đêm qua Hóa đã chìm đắm mê mẫn trong tay ông. Dũng không thể nào đọ sưc được với ông, một con mãnh hổ. Nhừng nếu trong tim Hóa còn một ngăn nhỏ nào đó, xin cho Dũng đứng đó mà yêu, mà thương Hóa. Hóa biết không, đêm qua Dũng đã nghe hết trong bóng tối tiếng vải bị xé, tiếng Hóa ém sát giọng rên, tiếng va chạm của hạ bộ ba Dũng và Hóa…
Và Dũng đau điếng trên một tiếng đồng hồ. Lúc im hết mọi tiếng động, Dũng đoán ba Dũng đã thiếp ngủ nên iiều lỉnh cầm chân Hóa, cốt chỉ để Hóa biết có Dũng ở đó. Dũng định chẳng bao giờ gặp Hóa nữa. Không đối thoại với Hóa nữa. Nhưng sáng nay khi nhìn thấy Hóa bưng thau đồ lên đây phơi, hai chân Dũng bước theo…
Tôi đứng im lặng cúi đầu. Kỳ quái thật! Tôi là ai mà lúc nào cũng có hai ba con người thức dậy khác nhau. Mới đêm qua tôi là một Từ Hy Thái Hậu. Đêm ở gốc mận tôi là người anh đắm đuối của Thành. Và bây giờ tôi như một gái đồng trinh đang xúc cảm rạt rào tnlớc lời nói và cử chỉ yêu thương của Dũng. Tôi kẹp chiếc áo đang phơi dỡ trên giây thép, tiến sát tới Dũng, ôm cổ Dũng, níu xuống hôn vùi, miên man. Tưởng đâu chỉ xác thịt có năm bảy thứ khoái lạc khác nhau, ai dè tình yêu cũng mênh mang chằng chịt, không có nhánh nào giống nhánh nào. Dũng quấn chặt tôi như Thành đã làm. Những ngón tay Dũng bóp mạnh lưng, vai tôi, và chiếc hôn kéo dài khá lâu Dũng hỏi:
– Hóa còn thương Dũng không?
Tôi tham lam gật đầu. Làm như tôl sợ nói không là sẽ mất Dũng. Tôi đã bảo tôi cần đàn ông, bao nhiêu cũng được. Tôi chẳng hiểu nổi tim tôi. Sao tôi yêu ai cũng nồng nàng say đắm. Và khi yêu kẻ thứ hai không có nghĩa là tôi đã phụ kẻ thứ nhất. Chỉ có những phút ngất ngây hoan lạc xác thịt với người này thì tôi chợt quên hình ảnh của người kia. Xong rồi đâu vẫn vào đấy. Như sáng nay khi mang thau đồ lên sân thượng lầu tư này, thấy những tàng cây nhãn, cây xoài phủ lòa xòa quanh diện tích lót đầy đóa hoa màu ngọc bích, những chậu hoa giấy tím thẫm, những cây lan đong đưa trong gió sớm, làm tôi chợt nghỉ đến Thành với một cõi quê mùa chân chất. Tình của tôi với Thành thì giản dị. Thèm thì
kiếm nhau, cho nhau như bất cứ sinh vật nào trên quả đất Nó không rào tnlớc đón sau bằng tiền bạc bằng quà cáp như Vi đã làm.
Tôi vẫn níu chặt tóc Dũng để dán sát môi nhau. Sân thượng im lặng. Chỉ có tiếng những chim sẻ. Gió mát phơn phớt. Cả đêm qua khi đụ với Vi và sáng nay hôn Dũng tôi quên bẵng mình là người giúp việc.
Dũng bế tôi lên một cách nhẹ nhàng và đưa tôi lại một góc đằng kia, nơi có chiếc giường xếp để kế những chậu cây tùng, cây bồ đề rợp bóng mát. Dũng cho biết giường này là chỗ tắm nắng của ông Vi trước kia. Nhưng bây giờ thì chắng bao giờ ông còn lên đây nữa, vì ông còn bận làm giàu. Dũng đặt tôi nằm ngửa ra rồi nằm bên cạnh. Chân Dũng gác qua người tôi và ticp tục hôn tôi. Những chòm lá tùng, lá bồ đề rung rinh trên kia cho tôi một ảo giác như nằm giữa rừng vắng.
Tôi nhìn Dũng trẻ trung, sung sức. Những bắp thịt cuồn cuộn ở bắp tay Dũng, ngực Dũng bao phủ hết tôi.
Dũng cởi mấy khuy nút áo tôi để chồm lên ngắm thật lâu bộ ngực đang căng cứng. Dũng dúi mặt lên đó bằng môi, bằng mũi hôn say sưa. Rồi lại lên hôn môi tôi:
– Hóa ơi! Dũng yêu Hóa quá! Làm sao giữ Hóa làm của riêng.
Của riêng? Tôi tàn nhẫn mỉm cười khó hiểu. Vì điều đó chắc chắng được. Đã bao lần tôi tự hứa là của riêng cho Thành, cho Dũng, cho Vi mà rồi cũng thành của chung cho cả ba. Và cũng vì nếu là của riêng cho một người thì thế nào tôi cũng mang tội ngoại tình. Bản tính của tôi là nhưthế. Chẳng những xác thịt tôi đòi hỏi liên tục mà tâm hồn cũng không ngớt lãng mạn. Nó như cánh bướm, chỉ một sáng mai mà đã bay hút nhụy không biết bao nhiêu là nụ hoa. Tôi lấy hai tay nâng mặt Dũng nhìn Dũng đầy yêu thương. Cái nhìn đó như thay cho lời nói:
– Dũng cứ yêu chị đi. Chúng ta cứ hẹn nhau làm tình Dũng cứ thỏa thích bao nhiêu cũng được. Chứ đừng biến chị thành sở hữu riêng tư của Dũng. Vì Dũng ơi! Đâu có thể nào Dũng hằng giờ đáp ứng được mọi thỏa mãn của một thân hình lúc nào cũng đòi hỏi. Nếu chỉ một tuần vài đêm, vài lần ân ái… như thế, hình như quá ít. Bây giờ, phút này chị là của riêng Dũng đây thôi.
Dũng chắc chắng hiểu điều tôi muốn nói. Và dường như khi hỏi làm sao để giữ tôi làm của riêng cho chàng, là Dũng chỉ hỏi để mà hỏi, chứ Dũng cũng không cần câu trả lời. Vì chàng đã chẳng nói là dù sao thì ông Vi cũng là ba của Dũng, đó sao. Mặc nhiên Dũng đã chấp nhận cuộc tình tay ba. Dũng cho tay bóp thật nhẹ vú tôi. Dũng trân quý như bảo ngọc. Mắt Dũng lờ đờ. Môi Dũng hồng đỏ. Dưới ánh nắng mai Dũng tươi tắn như một đóa hoa. Ừ, đóa hoa đang chờ bướm tôi đến hút nhụy.
Dũng dúi mặt vào cổ tôi mà hôn, mà nhỏng nhẽo như một đứa trẻ. Cái thú “ăn rau non” của tôi lại hiện về. Dũng như một chồi non vừa nứt khỏi cành, lá chưa xanh, nó mới mẻ, ngây thơ, đang chập chững bước vào tình yêu. Mà tôi là một Từ Hy Thái Hậu. Chân tôi lúc nào cũng dạng ra. Vú tôi lúc nào cũng căng phồng. Chòm lông lồn thì dựng ngược mỗi khi thấy đàn ông. Hột le giật bưng bưng khi ai đặt lên môi tôi mộ nụ hôn nồng cháy. Lửa khát tình chỉ chực chờ phừng lên khỏi da thịt, nó biến vòng chân vòng tay tôi thành những gọng kềm, ổ khóa bóp chặt đàn.. ông khi họ đã nằm lên tôi. Bây giờ Dũng như một con gián nhỏ đang đùa với một con nhện hung tàn. Chú gián tung tăng nhảy được bao lâu với cái mạng lưới nhện của tôi? Tôi để Dũng hồn nhiên, tha hồ với trò chơi nghịch ngợm trên thân thể tôi. Bàn tay. Dũng nhè nhẹ cho vào lưng quần tôi. Dũng xoa xoa. chòm lông lồn trong khi mồm vẫn nút núm vú tôi.