Rồi hai đứa tôi đưa nhau vào buồng, đắp chăn, ôm nhau ngủ nồng nàn, chẳng còn biết gì nữa, mặc dù trời đã lên cao. Bóng nắng đã chen vào các lỗ phênh, rơi trên mền chiếu tôi, da thịt tôi. Hal đứa tôi trần truồng ấp nhau như vợ chồng. Thân hình to con của Thành gói tôi lọt gọn vào trong. Tôi thỏa thuê yên giấc. An bình như con ốc sên nằm trong chiếc vỏ. Tôi biết mười mươi rằng sáng nay trước khi vào rẫy, như mọi ngày, chủ tôi đã mở cửa buồng tôi định đánh thức tôi dậy. Nhưng, có lẽ, cái cảnh chúng tôi ôm nhau nằm ngủ đầy tình tự này đã làm ông quay lui. Ông biết trưa nay cái giường dã chiến sẽ thiếu vắng một người ià tôi. Thành cựa mình, gát chân qua người tôi, quấn sát:
– Ấm quá Hóa ơi? Anh ngủ ngon không chê được. Anh muốn ôm chặt em hoài vầy thôi.Anh làm chồng em nhen?
Tôi nghe mà cảm thấy hạnh phúc. Tôi gật đầu ở lồng ngực Thành. Tôi bảo Thành gọi tôi là em, là mình, và cứ xem nhưđêm qua hai đứa đã động phòng hoa chúc, đã khấn hứa vợ chồng. Tôi ngẩng lên lấy ngón tay nghịch trên môi dưới của Thành:
– Em là vợ của mlnh rồi biết không?
Thành mỉm cười, quấn chặt tôi thêm, lấy tay bóp cái mông tôi thật mạnh. Mà tôi không thấy đau. Cái đau thậtêm đềm. Thành to con quá. Da thịt săn cứng, bóp đâu cũng chắng được. Vật cứng của Thành lại loi ngoi, nhúc nhích ở hạ bộ của tôi. Tôi xích vào, thật gần cho nó cà nhè nhẹ ở mu lồn tôi. Thành đưa một tay sờ nhẹ vú bên trái của tôi và thủ thỉ:
– Không bao giờ anh quên được cành mận đêm qua Hóa ơi! Gần một năm mộng mơ, thương Hóa trong im lặng. Có gì Hóa làm mà anh không biết, không thấy Anh đau một mình với nỗi ghen tương vô lý. Bao nhiêu lần anh định tỏ tình, hay làm một cái gì đó cho Hóa thấy anh thương em, rồi mà anh vẫn chết lặng, câm nín. Cái đêm dưới hầm, anh ôm em vờ ngủ. Dương vật anh cứng như đá bên hông em, như lá thư tỏ tình mà Hóa không biết. Bàn tay anh để trên ngực Hóa. Chân anh gác hờ lên mu Hóa. Anh cứ rình rập, toan mở cửa vào động hoa vàng, mà rồi, vẫn đứng đó, trước cổng nhìn vào.
Không nhớ là đêm thứ mấy rồi? Chỉ có một đêm anh chẳng thể nào quên được, là đêm mà tay em hai ngón rờ nhẹ cu của cha anh. Rồi năm ngón tay em thọc thẳng vào quần của cha anh mà nắm trọn. Bàn tay của cha anh đưa qua phần xương thịt của em. Ông cũng xông thẳng vào, vạch cỏ, tìm suối mà đùa nghịch. Tiếng động ngón tay của cha với nước của em, tiếng em rên khe khẽ, tiếng bàn tay em với cổ chày trong quần cha anh, làm anh tê điếng. Mà anh vẫn phải “ngáy”. Phải làm như ngườl không biết. Khi hai người tuyệt đỉnh sung sướng, anh cũng đã ướt hết phần tnlớc của chiếc quần đùi.
Có ai vừa hoan lạc vừa đau khổ không? Có ? Anh đây Lúc anh ở trên này vạch lá nhìn xuống dưới suối thấy cha anh tắm, thấy em gợi tình bằng cách cởi từ từ từng áo, từng quần. Em trắng ngần, nguyên vẹn, tròn trĩnh bên bờ suối. Tay em mân mê cặp vú, lồn em lông đen rậm. Cha anh dưới kia nhìn lên. Anh hoảng hốt, rung động như ai sắp vào cướp của trên tay anh. Anh muốn nhảy ngay xuống ôm em chạy vào rừng. Tay chân anh líu quíu. Hình như anh có ứa nước mắt. Anh đứng chết lặng thế, bó tay, để báu vật chìm sâu trong đáy nước. Lẽ ra anh không nên nhìn nữa khi hai chân em bước trên những viên đá cuội rồi dẫm lên nước, rồi đến gần cha. Lẽ ra anh phải để cho khuất mắt những gì xảy ra sau đó. Đau lắm Hóa ơi! Anh ôm ngực khi nhìn em lặn xuống nước, cầm cu cha anh, và… ngậm trọn nó vào mồm. Cũng chưa xót xa bàng khi em cho khúc gân dài đó vào sâu trong da thịt em. Anh thấy em bấu chặt cổ cha anh, em nhắm nghiền mắt mà thưởng thức.
Rồi cha anh ôm em lên như một con gấu ôm một con thỏ con, đặt lên bờ cỏ. Nhiều nữa. Anh cố quên bao nhiêu thì nó hiện về bấy nhiêu. “Người ngỡ đã đi xa. Nhưng người bỗng lại về. Tình ngỡ đã xa xăm. Nhưng nnh vẫn quanh đây. ” Vẫn quanh đây, bủa vây siết chặt, ám ảnh, đày đọa, giết mòn. Anh ở đáy vực ở một vị trí xa xôi quá không với tới, hay anh không dám làm một cử chỉ gì, dù rất nhỏ, cho em biết rằng anh vẫn thờ phượng em. Vì, không phải chỉ một năm nay thôi. Mà lâu lắm, không biết tự bao giờ, anh đã yêu em. Một nỗi niềm không rõ rệt. Nó giống như tình yêu mà không phải.
Em vẫn đó hằng ngày mà sao quá xa xôi đối với anh. Đêm qua qùyết định liều lĩnh đến với anh. Một là chinh phục được em. Hai là anh giã từ vĩnh viễn. Không biết anh sẽ đi đâu, nhưng anh phải đi cho khuất mắt. Anh đâu có phải là tượng đá để mà đứng đó mãi cho gió mưa xoáy mòn. Anh biết yêu, biết khóc biết thở, Hóa có hiểu không?
Tôi chẳng trả lời gì hết, vì khi nói, Thành đã dùng hai cánh tay lực sĩ siết nát người tôi nhưmột roi đòn, như một cái mắng lẫy. Tôi hạnh phúc cam chịu. Thành cứ siết chặt vòng tay thêm đi, cho em tan rữa trong hư vô càng tốt. Bộ em không yêu Thành sao. Không yêu mà để cho Thành ôm em, sờ ngực em, và gác chân lên miền suối cỏ. Nhưng Thành phải hiểu vị trí của em. Em cũng khổ tâm như Thành đã cảm thấy. Em yên lặng cho Thành ôm em mà “ngủ “, Thành cũng phải biết đó là thông điệp em đã gửi đi với hal chữ: bằng lòng. Phần còn lại phải là của Thành, đâu phải em. Em đã dọn cỏ một khoảng đường chờ đón tình quân. Sao anh không vào cho hai chúng ta thỏa cơn thèm muốn, mà để em một mình phải vui gượng dưới gốc mù u, bên bờ suối? Nếu Thành ngại ngùng vì ở dưới kia thấp quá, thì với em cũng thế, trên này cao quá. Nếu thấp quá mà có bạo gan làm một cử chỉ tỏ tình mà không được đáp ứng thì cũng dễ tha thứ. Còn em, trên cao, bị từ chốí, có lẽ em sẽ chìm mất, vắng mặt luôn trên cõi đời phiền muộn này, Thành có nghe không?
Nhưng Thành có mất mát gì đâu. Người chủ dãy đất cuối cùng của em vẫn là Thành. Thành lật ngửa tôi ra, nhìn đăm đăm vào mắt tôi nhưđi tìm sự chân thành. Một khoảnh khắc dài. Tôi cũng thế, nhìn Thành, như chụp hình hết cái sức sống bát ngát tỏa ra từ Thành. Thành cúi sát xuống nhưng chỉ đặt một chiếc hôn thật nhẹ lên môi tôi:
– Em là của anh?
– Dạ.
– Là thiên thu hay chỉ một đêm qua và hôm nay?
– Em đã nói rồi. Đã chứng minh rồi. Anh chưa tin sao?
Thành dúi dúi mặt vào cổ tôi, vào tóc tôi, rồi kéo mền xuống một tí, nhìn tận mặt đôi vú trắng ngần tròn trịa của tôi. Thành dùng đôi môi nghịch ngợm trên hai núm đỏ hồng, để mà áp nhẹ lên vú bên mặt, hai ngón tay xe xe nhẹ vú bên trái. Tôi nhấm mất, cứ để Thành tha hồ bóp, nấn. Rồi Thành ngậm vú tôi mà bú như Đứa trẻ. Tôi sướng lâng lâng. Một tay Thành vuết vuốt chùm lông nách của tôi một cách say sưa, và rồi tưột dần xuống:
– Hóa dạy cho anh làm sao để em sướng nhé !
– Dạ.