Cái thân mình petite nhỏ bé chưa một lần mang bầu của nàng vẫn còn cân bằng, đầy đặn. Mái tóc nhuộm mầu nâu đậm thật sexy dầy cộm phủ dài xuống đằng sau lưng nàng. Hương mím môi lại, lấy miếng giấy chùi tay, chấm lại vết son. Đèn đường đã xanh trở lại. Nàng vò miếng giấy bỏ vô hộp rác, vội vã đóng bóp lại, nhấn gas chạy tiếp trên con đường hướng về phố tiệm VN. Cái váy đầm ngắn ngang đầu gối của nàng hơi bị tốc cao lên trong cái tư thế ngồi duỗi chân lái xe, làm hở hang hai bắp đùi thon thẻo của nàng ra. Hương vừa lái vừa thầm nhớ lại cái lần đầu nàng gặp mặt Quang. Anh chàng chuyên gia kế toán “CPA” ấy bước vô trong căn tiệm Nail của nàng, nụ cười “mời mọc” toét rộng trên khuôn mặt sáng sủa dễ nhìn, đầu tóc chải chuốt láng cóng. Quang nhanh tay móc cái business card ra trao cho nàng, cái miệng ngọt lớt lẹ làng giới thiệu dịch vụ lo sổ sách thương mại. Hương đã phải bật cười với mấy cô thợ của nàng sau khi chàng trai tiếu lâm trẻ tuổi đó bước ra khỏi cửa. Chỉ sau một thời gian ngắn ngủi, cái quan hệ “business” giữa Hương và Quang đã trở thành thân mật hơn. Nàng đã gan dạ nhận lời đi ăn trưa với Quang, một chàng trai thua nàng tới hơn 6, 7 tuổi. Hương cũng hiểu rằng Quang đang gạ chuyện bay bướm với nàng chứ. Thế mà nàng vẫn lẳng lơ thả diều trong cơn gió lãng mạn đầy quyễn rũ. Và cái chuyện có thể xẩy ra đã xẩy ra.
Mea Culpa – nàng đã có lỗi.
Nàng đã có lỗi với anh Tâm, ông chồng của nàng. Hương đã điên khùng nhào vô cái cuộc tình lén lút với Quang – một cuộc tình đầy tội lỗi nhưng rất tuyệt vời. Lúc nàng mới sang Mỹ, trong cái tình trạng “chân ướt chân ráo”, nàng đã nghe lời bạn bè đi học nghề sơn móng chân tay. Nàng đã cực khổ đi làm công cho người ta, chịu đựng cái tình trạng “6-4”. Và khi cô bạn giới thiệu nàng tới anh Tâm, nàng đã vội vã nhận lời hỏi cưới. Nàng cũng cần dựa đầu lên vai của một người phái nam để nàng có tí an ủi trong cái đời sống khó khăn trên đất khách quê người. Nàng không còn phải cô đơn “chạy” theo việc làm, dọn từ tiểu bang này qua tiểu bang nọ, ăn thuê ở mướn ở nhà người chủ tiệm nữa. Hương đã tự để dành đủ được số vốn để thành bà chủ, tiền mặt hàng tháng “take home” cũng khẩm. Đời sống hàng ngày trở nên dễ thở hơn, nàng đã có nhiều cơ hội hơn để chăm sóc tới cái lòng ham muốn ăn diện của mình.
Nhưng nhiều lúc khi nàng nằm suy nghĩ sau khi mở mắt thức dậy, nàng vẫn thấy nàng thiếu thốn một phần quan trọng nào đó trong đường đời. Nàng đã sắp vào lứa tuổi xế chiều, thế mà nàng và anh Tâm vẫn chưa có tin mừng sau nhiều năm ăn ở chung nhà, chung gối. Khả năng sinh sản của người phụ nữ đâu phải là lâu dài mãi mãi, vậy mà ông chồng lại chẳng quan tâm gì cả. Mỗi lần nàng nhắc tới chuyện xây dựng gia đình, vợ chồng lại cãi lộn, mở cuộc chiến tranh nóng lạnh.
Enough – nàng không tài nào chịu đựng được nữa.
Mr. CPA của nàng lại là một tên giỏi về cái trò nịnh bợ tán gái. Cái hôm đầu tiên khi hai người ngồi ở bàn ăn ban trưa, hắn đã lẻo mép đổi chuyện từ luật lệ bớt thuế má cá nhân của ông George W. sang mấy câu truyện tình dục đăng ở trên mạng. Hương vừa lái xe vừa tự bật tiếng cười khi nàng nhớ lại cái giây phút nửa dại dột, nửa khôi hài ấy. Nàng biết nàng đã biến thành một con cừu già bị mắc bẫy của chú chó sói non!
Nhưng thật sự Quang đã làm nàng thật “ướt” quần trong lúc tán chuyện qua lại với hắn…..
– Vậy lúc đọc mấy câu truyện … ấy ở trên mạng, … Quang … thấy sao? – Hương ngập ngừng hỏi.
– Thì thấy … rất là … ngồ ngộ đó mà, chị Hương.
– Ngồ ngộ là sao cơ chứ?
– Thì thấy thật là … hh … hứng đó.
Hương mím đôi môi lại, hít một hơi thở dài. What I am doing ,,,,, nàng tự nhủ. Nàng không ngờ nàng lại thấy thật hứng thú qua những lời nhảm nhí của Quang.
– Vậy chứ … Quang phải làm gì … để hết hứng?” – giọng nói của Hương rung động, cơn dâm trong trái tim đang tràn ra khắp thân thể làm cặp đùi của nàng không cần thúc đẩy cũng tự khép chặt lại ở dưới bàn ăn.
Tên Quang ngạc nhiên há hốc miệng ra. Hắn không ngờ rằng cái “con diều” này lại có thể bay cao phất phới theo chiều gió dâm đãng cũa hắn thật dễ dàng như vậy. Quang càng thấy khoái chí hơn, tiếp tục nói tiếp.
– Em … lấy cái đàn guitar ra … gẩy.
Hương ôm miệng cười khăng khắc. Hề hề, cậu “em út” này cũng biết ăn nói lắm ấy chứ.
– Chị quên mất em cũng là một anh chàng nghệ sĩ. Vậy chứ em … gẩy đàn một mình … hay gẩy đàn với ai?
– Thì … một … một mình chứ. Em độc thân mà … đâu có cô nào thèm ca hát chung với em.
Hương quay mặt sang phía khác, không nói một lời. Hai người ngồi im lặng trong giây lát, rồi Hương hỏi tiếp.
– Vậy chứ … Quang có fantasy … riêng không?
– Fantasy? Mơ mộng như ở trên mạng đó hở?
– Yes.
Quang suy nghĩ đôi chút. Hắn hớp một ngụm nước đá lạnh thiệt lẹ rồi trả lời Hương.
– Em …. fantasize … em là người trong cuộc … một cuộc … affair ngoại tình.
– Y…. yes?
– Cái affair này xẩy ra giữa em và một người đàn bà lớn tuổi hơn em. Một người đàn bà đã có chồng.