Xuân bất thần đẩy Hùng ngã lưng ra giường rồi nàng ngồi thẳng trên bụng của Hùng. Tuy Hùng hơi ngạc nhiên nhưng anh đoán biết là Xuân định làm điều gì . Anh nằm im chờ đợi … Xuân cúi xuống ngậm cái núm bé tí của Hùng, bỗng anh thấy toàn thân mình nhột nhạt khôn tả . Anh bắt đầu nói nhảm: “Xuân ơi! Xuân làm gì đó … Ư ư ư”. Xuân bỗng thấy hạnh phúc lắm, hạnh phúc vì bỗng nhiên làm cho Hùng thấy sung sướng, nàng bắt đầu nhịp nhè nhẹ trên bụng của Hùng, Hùng nâng người lên để đón theo nhịp của Xuân. Xuân càng lúc nhịp càng mạnh phối hợp những cái liếm mút nóng bỏng trên ngực của Xuân. Hùng bỗng thấy mình không còn chống chọi được bao lâu nữa, tuy anh muốn kéo dài “phút xuân thu” nhưng anh không đã không nằm ở thế chủ động thì làm sao có thể tự chủ được, anh muốn ngưng nhưng Xuân vẫn tiếp tục nhịp và nhịp mạnh hơn nữa . Hùng bắt đầu lẫn vẫn những suy nghĩ “Thôi mình đành bỏ cuộc, sướng quá, chắc chịu hết nỗi rồi … Ah Xuân ơi … XUÂN ƠI! … XUÂN…”. Hùng bất thần đẩy đầu Xuân lên, anh bỗng nghĩ trong lúc này, lúc sắp đạt tới khoái cảm tột cùng, anh muốn nhìn mặt Xuân thật rõ, bộ mặt xinh tươi như đóa hoa hồng mới nở, anh muốn nâng niu bộ ngực căn tròn của Xuân trong khi anh thấy sung sướng đang dâng trào và phóng thẳng lên trên. Bỗng trong ánh mắt của Hùng giờ đây chỉ lờ mờ khuôn mặt của Xuân, nàng đang nhìn anh, nhìn bộ mặt nhăn nhó sung sướng của anh, nhìn anh đang rùng mình và những thớ thịt trên người run rẩy nhảy giựt ; Xuân bỗng thấy trong mình của mình một giòng sữa ấm phóng thẳng vào trong ấm cúng lạ thường.
Hùng buông lỏng hai tay thở dốc, Xuân cúi xuống ôm Hùng và hôn lên trán của anh, nói: “Thương anh quá Hùng ơi”. Hùng không trả lời mà chỉ gật đầu . Có lẽ anh đã mệt lắm rồi, một tiếng đồng hồ thì đâu có ít ỏi gì . Tuy không nói nhưng anh chồm người lên để ôm ghì Xuân vào lòng. Xuân ngoan ngoãn nằm im để cảm giác sự thương yêu của Hùng đang cho mình. Không gian bỗng chìm lắng chỉ còn lại tiếng đồng hồ “tít tắc” trên tường và tiếng thở đều đều của Xuân và Hùng đang dần dần đi vào giấc mộng mị vui sướng.
Đại đội phó Trần Lê vừa gặp Hùng vác ba-lô bước vào thì lên tiếng:
– Trung Úy Mạc Cẩm Hùng!
– Chào đại đội phó, anh khỏe không! – Hùng chào hỏi .
– Vẫn còn chưa chết! Hình như mày có người kiếm kìa .
– Ai vậy ?
– Nghe nói Thiếu Úy Phong gì đó .
– Có phải Lâm Trung Phong không ?- Hùng hỏi, hai mắt sáng rỡ lên.
– Không biết là Phong nào ?
– Có phải dáng người cao cao, mập mập không ?
– Không, dáng thằng này ốm lắm!
– Không lẽ … anh có biết anh ta đang ở đâu vậy?
– Đang ngồi chờ ở khu quân trang đó .
– Vậy hả, cám ơn nhe !
Hùng vừa nói xong thì vọt chạy về phía khu quân trang, linh tính trong lòng anh báo cho biết là người anh sắp gặp là một cố nhân đã xa cách mấy năm rồi .
“Chát …”, Hùng vỗ mạnh lên vai người đàn ông đang ngồi chăm chú nhìn hai con gà đang đá nhau gần đó. Người đó quay lại …
– Anh đó hả anh Phong!-Hùng lớn tiếng mừng rỡ .
– Thằng Hùng… mày …
– Trời ơi … lâu quá !
Bỗng hai người ôm chầm lấy nhau, tình bạn thân thiết bấy lâu nay làm cho cả hai vui mừng khôn tả . Phong nắm hai vai của Hùng đưa Hùng ra trước mặt ngắm nghía .
– Mày đó hả Hùng , trông lạ quá, bự con và đẹp trai hẳn ra …
– (Hùng cười) bị phạt hít đất đó!
– Lên lon Đại Úy rồi hả, lẹ quá !
– Anh Phong … anh cũng lạ quá , nhớ ngày xưa …
– Nhớ ngày xưa tao mập lắm phải không .
– À, bây giờ thấy anh hơi ốm mà rắn chắc.
– Vậy chứ sao mậy, lính tác chiến mà, mập mập chạy chậm bị bọn nó “tĩa” chết sao mậy .
– Hà … hà …
– Nghe nói mày có “đào” rồi phải không ?
– Tin tức của anh cũng nhậy thiệt, em nhớ là em chưa bao giờ nói cho anh biết điều này . Dạ, đúng rồi . Cổ là sinh viên năm thứ nhất đại học nông lâm, anh biết Thiếu Tá Trung Đoàn Trưởng Đoàn văn Bang không ?
– Có nghe nói .