Thắm thoát mà Hùng đã chờ ngày sum hợp hơn ba năm rồi còn gì, thời gian không quá dài so với những ngày tháng trong lao tù, nhưng sự cô đơn dường như thấy nhiều hơn trước. Dẫu sự kiên nhẫn của một người chồng thương vợ của Hùng có thừa nhưng tính làm sao cho những đêm phòng không gối chiếc tưởng nhớ những phút giây nồng cháy bên nhau, làm tình tưởng chừng như không bao giờ ngừng. Rồi khi chợt nhớ tới Xuân thì sao : anh lại còn nuối tiếc mông lung một thời trai trẻ với nhiều kỷ niệm đẹp đã qua đi . Những lần nhớ nhung như thế Hùng bỗng thấy thèm thuồng một thân thể đàn bà, một mùi vị thoang thoảng toát ra từ gáy tóc hoặc dưới cổ . Hùng ước gì có được một người ôm ấp đỡ, dù ai đi chăng nữa Hùng cũng chấp nhận, miễn sau là đàn bà , miễn sao có da thịt mềm mại có cặp vú, có cái l … mủ mỉ để anh thỏa mãn sinh lý tạm thời. Anh biết anh không cần tình, anh chỉ cần dục. Đã ba năm rồi, đêm nào anh cũng tự trấn an mình, kềm chế bản thân để không có lỗi với Lệ . Những đêm như thế anh thường vào nhà tắm, vặn nước nóng thật nhiều vào bồn và ngâm mình trong đó và nhớ tới Lệ, nhớ tới Xuân, rồi Hùng cho bàn tay mon men xuống dưới bóp chặt lấy thể nang cương cứng của mình khuây khỏa trong làn nước lăn tăn những con sóng nhỏ, có khi Hùng mở vòi sen để nước phóng từ trên cao xuống c… mình cho đến khi những dòng tinh khí phuột thẳng khỏi mình bay lên ngực, lan tỏa xuống giòng nước những cụm như mây nhỏ trắng xóa bay lơ thơ chan hòa trong làn nước. Có khi anh đưa tay vớt những cụm mây đó mang lên cao rồi thả xuống, có khi anh bụm cả hai bàn cho vào miệng. Uống hết. Những lúc như thế Hùng hay bào chữa cho chính mình: “Đàn ông mà! Trong hoàn cảnh này ai cũng muốn tự thỏa mãn nhu cầu cần thiết. Thủ dâm vô tội.”
Vào một ngày nọ của năm 1985, trên đường đi thay một đôi chân giả mới và tạc ngang gởi thùng hàng với ba sấp vải soa về cho Lệ , Hùng bỗng chú ý tới những cô gái đứng lanh quanh trên đường xá, chạy lăn xăn quơ tay quơ chân vẩy chào. Hùng thừa biết đây là những cô gái phong sương đang mời mọc khách làng chơi bởi vì anh đã để ý họ từ lâu rồi. Có lúc nhìn họ Hùng lại nghĩ bâng quơ …
Hôm nay Hùng cũng để ý họ nhưng hơi khác hẳn với những lần trước, bởi vì hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn của anh và Lệ . Anh còn nhớ ngày này năm xưa, Lệ đã trao cho anh sự trinh trắng của nàng. Hùng bỗng bùi ngùi nhớ tới Lệ da diết, anh nãy ra một ý nghĩ táo bạo vượt qua khỏi hàng rào luân lý mà anh đã cố gắng rào dựng mấy năm qua: Đi chơi đĩ ! Chơi để tìm lại một kỷ niệm đẹp với Lệ ! Chơi để vơi đi sự thiếu vắng, trống trải trong lòng. Chơi để cuộc đời này bớt chán chường …
Hùng tắm rửa sạch sẽ hơn những lúc thường lệ . Anh mặc chiếc cáo thun tay ngắn đơn giản có hàng chữ USA trên ngực. Mang lại đôi chân giả vừa mới lấy từ phòng mạch bác sĩ Nhiều hồi chiều, Hùng bước vội lên xe Toyota đời 71 cũ kỹ . Bây giờ trông Hùng không khác một người bình thường không thương tật.
Hùng đảo xe lẩn quẩn vòng quanh khu vực làm ăn của giới chị em để quan sát tình hình. Lòng anh thấy nao nao một cảm giác như một thời trai trẻ . Tim nhảy loạn, anh tự trấn an với mình: “Cỡ tuổi này mà còn nhác gái quá sao được! Không có sao đâu ! Mình đâu phải chưa bao giờ làm tình với ai”. Sau hơn ba vòng loanh quanh nơi góc phố, Hùng đáp xe vào một góc tối để quan sát và lựa chọn đối tượng ưng ý. Anh đếm có tất cả khoảng 9 , 10 đứa đang long nhong trên đường. Anh nhìn lên đồng hồ, 9 giờ tối rồi, bắt đầu của giờ cao điểm … Hùng ngắm nghía một cô người Mễ tóc nâu có vóc hình thon gọn một lúc lâu và quyết định chấm cô ta vì cô ta có vóc dáng của một người phụ nữ Á Đông. Anh đề máy xe định chạy về hướng đó cô gái đó.
Tóc … tóc … tóc …
Hùng bỗng giật mình vì có ai đó đang gõ kiếng xe mình. Anh tự trấn an vì trước mặt anh là một người đàn bà, “chắc không phải cướp bóc gì đâu” Hùng nghĩ! Sau một giây định thần, anh chồm qua bên ghế hành khách quay kiếng xe xuống, mở lời:
– Hi , what do you want ?
– Honey, you wanna have fun.
Hùng bần thần chưa biết tính sau. Bao ý nghĩ lại len lõi trong đầu: nên nói Yes hay là No đây . Anh thật ngại đi tìm đĩ vô cùng nhưng chỉ vì hôm nay là ngày đặt biệt anh mới dám bạo gan như thế. Anh thầm nghĩ, “biết đâu mình rước cô này sẽ tiện lợi hơn, rũi khi lái xe ra ngoài có người quen bắt gặp thì còn mặt mũi nào , thôi bây giờ, có đứa đứng sẵn trước mắt mời gọi thì anh còn chờ gì nữa” .