Đêm động phòng hoa chúc, Lệ dìu Hùng vào nhà tắm.
Lệ bẽn lẽn nói:
– Từ nay em có thể tắm rửa cho anh rồi, anh không được từ chối nữa đó .
Hùng trả lời, tay câu cổ vợ để trút bỏ đôi chân giả gác vào xó góc:
– Được rồi, từ nay em sẽ là người vợ tốt của anh, là cấp trên của anh. Em muốn làm sao cũng được chỉ cần ban lệnh xuống cho anh. Đại úy tuân lệnh!
Lệ mỉm cười . Mở nước vào trong thao . Lệ biết Hùng nhớ anh em, nhớ cấp trên, nhớ cây súng Carbine, nhớ quân đội …
Hùng ngồi đó nhìn vợ lui cui pha nước nóng. Từ ngày bị cụt mất đôi chân, chỉ có đêm nay là anh vui vẻ nhất. Đời anh kể ra cũng không đến nỗi cùng đường. Anh thấy ấm tận cõi lòng.
– Để em giúp anh cởi quần áo . Anh đừng ngại nhen!
– Ừ, anh không ngại đâu .
Lệ trút hết quần áo Hùng ra, rồi kèo Hùng vào thao nước ấm. Lệ xối nước lên mình Hùng. Lệ kỳ cọ tay chân và thân thể cho Hùng. Lệ xoa xà bông lên mình Hùng, gội đầu cho Hùng. Nàng chưa dám nhìn vào nơi kín đáo đó của Hùng nhưng đã quyết định làm vợ Hùng rồi thì nàng đã chuẩn bị tâm lý.
Lệ khẻ nói với Hùng:
– Anh đừng ngại nhe!
Biết Lệ định làm gì, Hùng gật đầu trả lời:
– Ừ, anh không ngại trừ phi là em ngại .
Lệ chà xà bông vào lòng bàn tay cho vấy lên thành bọt. Lần đầu tiên trong đời nàng thấy chỗ kín của Hùng. Lệ hơi sợ . Cố gắng bình tỉnh đưa tay nắm lấy và kỳ cọ, Lệ cảm giác một thứ thịt da mềm mại nằm trong lòng bàn tay . Lệ thấy phấn chấn trong lòng, giựt mình cố xua đuổi ý nghĩ kỳ lạ đó đi, tay vẫn đều đặn, nói như đánh trống lảng:
– A … mà … anh Hùng. Thời gian trôi qua mau quá hả, mới đây thì bé Thơ đã được hai tuổi rồi . Thấy con bé nó dễ thương quá thì càng tội nghiệp cho nó . Mới sanh ra chưa được bao lâu thì đã xa ba mẹ rồi. Không biết sau này đời sống nó sẽ ra sau, nếu được mình coi nó như là con mình, nuôi nấng nó nên người.
Hùng ỡm ờ cho qua chuyện bởi vì Hùng đang rạo rực toàn thân. Hơn hai năm qua, kể từ cái lần cuối cùng gần gủi Xuân vào tháng Giêng năm 68, Hùng chưa bao giờ thấy lại được cảm giác cơi cơi trong lòng. Nhớ năm xưa những giây phút ái ân tuyệt diệu mà Hùng không bao giờ quên, mùi da thịt con gái vẫn phản phất trong tâm anh mấy năm qua . Bàn tay Lệ mềm mại đều đặn mơn trớn ở chỗ kín làm cho Hùng trở về với thực tại.
Lệ bỗng thấy bìu thịt trong tay mình phình to cương cứng. Lệ biết Hùng đang cảm giác gì . Lệ e ấp rút tay về, nói bâng quơ:
– Để em xối nước cho anh nghen, nãy giờ ngâm mình lâu rồi coi chừng anh bệnh đó.
Hùng gật đầu chiều ý, trong lòng thấy tiếc nuối cảm giác đó nhưng anh biết chốc lát nữa đây anh sẽ được thỏa dạ…
Lệ lấy khăn lông lau mình cho Hùng thật khô rồi kè Hùng nhốm dậy thay quần áo . Bộ áo pyjama Lệ mai cho Hùng từ lâu rồi mong có ngày Hùng sẽ mặc cho nàng ngắm. Tuy bây giờ Hùng bị mất đi đôi chân, nhưng Lệ vẫn thấy Hùng mặc đẹp . Hai ống quần của Hùng đã được Lệ xén bớt trở thành quần xà lỏn. Nhờ có nước da trắng sáng nên Hùng thích hợp mặc những bộ pyjama màu sáng hoặc sọc. Đôi tay khéo léo của Lệ kể ra cũng không tệ, những đường kim mũi chỉ thẳng tắp từng hàng, những cái nút được khâu khéo léo và trên túi áo có thêu con đại bàng đang tung cánh. Hùng bận thật bộ áo thật vừa vặn, Lệ hài lòng lắm! Hùng cũng thỏa dạ .