Ngoài kia Thúy An, máu ghen chạy rậm rực. Vì thấy Lý đã ra trong lồn Mẹ nàng. Nhưng chắc không thể nhiều như chàng ra cho Thúy An ban nãy. Nàng cũng ra đến ba bốn lần, bây giờ vẫn thèm. Giá mẹ nàng không về sớm như thế, nàng còn đụ Lý đến chiều tối.
Sao Thúy An vẫn mê đôi mắt nhung của Đại úy Lý đến thế. Trong giao cấu, mắt chàng nhìn sửng sờ Thúy An. Chàng nhìn làm gì? Cũng để nhớ đến Nguyệt ngày xưa.
Lý rút cặc ra, nằm thở, mặc cho Nguyệt mân mê cu chàng mà thương, mà nhớ. Chàng dự định thầm cho những kế hoạch tương lai khi bà Nguyệt đã dùng tiền cho chàng giải ngũ. Làm cách nào để chàng ân ái với Thúy An mà không đến tai bà Nguyệt. Chàng có sức cung phụng cho hai mẹ con không? Dĩ nhiên Thúy An vẫn ưu tiên hơn. Nghĩ tới đó cặc chàng lại ngỗng lên từ từ Bà Nguyệt lại bú. Bú say sưa như chả biết cặc là gì Mới sáng nay, bà đã bú viên đại sứ Đại Hàn, làm viên này chịu không nối dù đã uống sâm nhung, đã ra đến hai lần. Khi Nguyệt đã bú thì có Trời cũng chết.
– Cái thứ hai, Mẹ bú con lâu lâu một chút nghe. Cho con nhắm mắt mơ màng về ngày xưa khi con còn mười bảy… Chàng nhớ rõ ràng, khi chàng đến phòng mẹ, đã được bà này tiếp đón như một đại khách. Bà ăn mặc hớ hênh, như một áo ngu mỏng tanh, bên trong không xú cheng, bên dưới không quần lót. Lông lồn bà xám tro hiện lên, khiến Lý ngẩn ngơ như vịt đực. Nguyệt hỏi chàng:
– Sao con không nói gì hết vậy? Sao con cứ ngẩn người như bị ma hớp hồn thế con…
– Tại vì… Mẹ ăn mặc hở hang quá. Hay tại trời nóng?
Tại trời nóng cũng có, mà tại vì muốn cho con nhìn thấy của mẹ cũng có . . .
Con cặc trong quần của Lý tự động chổng lên, đưa cái quần thành một đống thù lù. Thấy thế, Nguyệt hỏi đùa con nuôi:
– Cái gì chổng lên nhọn hoắc vậy con trai ? ? ?
Lý không trả lời. Chỉ biết lấy tay che lại. Nguyệt cười bí hiểm. . . Hay có một lần, Lý lên hỏi số lúa thu được . Nguyệt mặc bồ đồ ngủ khác cũng mỏng tanh, đi ra:
Sao làm việc nhiều thế con trai. Nghĩ đi chốc lác, uống với mẹ ly sâm nhung. Rượu này bố lắm, nhà giàu mới có…
Lý tưởng thật, uống ực vào. Mười phút sau Lý như con thú vật. Lý nhìn Nguyệt mà tưởng ìâm là nhìn người yêu. Tại vai vế của Lý trong gia đình giàu có, Lý không dám, chớ nếu ở chỗ khác, bị ly rượu hành hạ, Lý đã ôm chầm lấy Mẹ mà đụ một cái cho đã . . .
Nhiều lần như thế. Mỗi lần là một kỷ niệm khó quên, nhất là sau này, khi đã lên được người của Nguyệt đụ rầm rầm, Lý lại càng khó quên hơn. Mỗi ngày Lý đụ Nguyệt không dưới hai lần. Đụ thét như thế, đến nỗi Nguyệt đã mang thai. Đứa con là Thúy Nga.
Thúy An vẫn ngồi đó, ớ lỗ khóa để quan sát, nhưng Thúy Nga vào phòng riêng ôm gối khóc. Không biết nàng khóc vì tủi ‘thân, hay khóc vì nhục nhã? Nàng lau nước mắt định bước ra, thì ở nhà xe vang lên tiếng rên của cô em út Thúy Diễm.
Thúy Nga rón rén một mình, đi học theo bức tường, để quan sát coi có đúng lời Diễm nói đã ân ái với anh tài xế không? Vì sáng nay, khi đưa nàng đến trường học, Thúy Nga có hỏi xa gần anh tài xế:
– Năm nay anh bao nhiêu hả anh tài?
– Dạ tôi được hai mươi lăm. Anh tài nói. Chi vậy cô?
– À hỏi cho biết vậy mà. Anh có vợ con gì chưa?
Nghèo mà cô, ai chịu ưng đâu mà vợ với con. Thế anh sống khơi khơi mà chịu được à?
– Chịu không được rồi cũng quên đi. Muốn lấy vợ phải dư tiền. Lương của tôi ở dây chỉ đủ hút thuốc lá với đi chơi gái lai rai. . .
Đi chơi gái lai rai… Chơi có phải trả tiền không anh tài?
– Có khi có, mà có khi không. Mà cô hỏi chi kỹ vậy cô Nga.
– Thế nào là có, thế nào là không?
Dạ như gái đĩ thì mình phải chi. Còn như bồ thì tha hồ, bao nhiêu cũng được, chơi hoài, chơi sướng thì thôi. Mà cô hỏi chi vậy?
– Đàn ông khổ quá há. Phải chơi mới được. Còn đàn bà tụi tôi cứ. . . thủ dâm là xong. Cho trái chuối vào thọt một hồi, nó ra thì ngưng… đôi khi không có chuối thì dùng tạm cà dái dê…
Có khi nào cô Nga thủ dâm không há? Có chớ, mười chín tuổi rồi, không lẽ nhịn thèm. Tôi mà đàn ông như anh, cứ gặp ai vừa mắt là xin chơi cho đã. Có chửa đẻ gì đâu…
Anh tài xế tối mắt, đậu xe lại bên cạnh đường một lát
– Cô cho phép tôi ngừng xe một lát. Không thấy đường lái nữa. Đàn ông có cái yếu ở chồ đó. Khi nổi hứng lên, tai mắt tối mò. Chỉ mong được…
– Được cái gì anh tài?