Cha Kiêm nằm im lặng. Mặt Cha vẫn chúi chúi vào mớ lông lồn đen thui của Thuý An tẩm đầy máu hồng. Cha nhẹ nhàng banh hai mép lồn của Thuý An mà ngắm không thôi….
– Ban đầu Anh cũng tưởng như em, là dì Marie còn trinh. Đúng luật nhà tu công giáo thì phải vậy. Không ngời khi Anh bú, trời ơi, hai mép lồn của dì, nó đen đen, và tưa ra…chắc dì đã ân ái nhiều lần. Anh không dám hỏi. Đến chừng gần gũi, anh mới biết dì quả là người “sành điệu” . Dì mới hai mươi mốt tuổi…
Tiếng xe inh ỏi chạy ngoài đường phố. Tiếng kèn bóp inh ỏi. Nhịp sống lại bắt đầu nhộn nhịp, nhưng đôi nhân tình Cha Kiêm và Thuý An vẫn không rời. Khi Cha yên giấc thì không một người nào được gõ cửa. Đó là lệnh. Tuy không là nhân vật cấp cao, nhưng Cha có rất nhiều quyền, kể cả chém bay đầu, hoặc bỏ tù chung thân.
– Anh nghĩ là xơ Marie đã mất trinh lâu lắm? An hỏi Cha Kiêm.
– Chắc là vậy. Anh không thắc mắc. Đời bây giờ là vậy. Hai mươi mốt tuổi đời mà làm chủ hai trại cô nhi, một trường mẫu giáo, một trại chăn nuôi, và ba cằn nhà, xơ Marie còn như thế cũng như Anh đây thôi. Va chạm đến kinh tế, biết làm sao, có thế lực là tự hiên phải vậy. Anh không quan tâm…
Đang ngồi ăn, bỗng có người gõ cửa. An đến mở. Đạ đến trong bộ đồ kẻng láng.
– Má có nhà không? Đạt hỏi.
– Bà mới vừa tắm xong, còn đang sấy tóc. Thuý An trả lời. Bộ tối nay hai người có hẹn hả?
– Không, không có hẹn. Đến bất thình lình. Gặp thì đi chơi. Không gặp thì…
– Không gặp thì đi với bồ khác phải không? Thuý An hỏi.
– Nhưng đi chơi với Nguyệt vẫn sướng hơn. Được nuông chiều hơn…
Cậu này, không hiểu sao Đạt xuống giọng tối đa, chỉ vừa đủ cho Thuý An nghe. Mùi nước hoa chàng xức bay toả, ôm lấy Thuý An. Miệng chàng cười đưa hàm răng trắng bệnh. Trong một thoáng, An muốn dành người tình của mẹ “Không có hẹn, Gặp thì đi chơi. Không thì đi chơi với bồ khác” Đạt nói thẳng như vậy. Bồ khác? Sao Thuý An không là bồ khác của Đạt, vì nàng biết chắc chắn tôi nay, Nguyệt, mẹ nàng sẽ đi chơi với bồ khác.
Nàng nhón gót nhìn vào bên trong. Mẹ nàng vẫn ngồi đó trang đang tô phấn. Bà hoàn toàn không hay biết là con gái mình đang nói chuyện với Đạt, nhân tình của bà. An nói nhanh:
– Nếu em không lầm, thì tối nay Mẹ hẹn với người khác. Để chứng minh cho lời em nói, anh vào phòng em ngồi đợi. Nếu quả tình như thế thì chúng mình sẽ đi chơi riêng…
Thuý An nhấn mạnh chữ CHÚNG MÌNH cho Đạt nghe thật rõ. Thuý An nhè nhẹ, rón rén cầm tay Đạt đi vàong phòng ngủ riêng của nàng. Thuý An rót nước mời cậu này, cho Đạt thấy thì giờ trôi qua không chậm. Lúc 9 giờ, chuông cửa vang lên 3 lần. An hé cánh cửa cho Đạt thấy rõ bà Nguyệt đang mừng rỡ đón tiếp Linh trẻ hơn Đạt, cao hơn Đạt, và mặt mày trông có vẻ trí thức.
– Em nói có sai đâu. Mẹ đã có người khác. Anh đau không?
– Không, anh đã quá quen với cảnh tượng này. Nên hôm nay anh dửng dưng. Sự thực trong lòng Đạt có đau thiệt. Đau vì ghen người yêu mình có cậu tri xinh hơn, trẻ hơn. Nhưng trước mắt Thuý An, chàng làm vẻ như chai đá lì lợm…
Thế là Thuý An đi tắm, xịt nước hoa cặp tay Đạt ra sân. Tiếng xe Volvo nổ ầm ầm, xa dần, xa dần. Dĩ nhiên Đạt đề nghị với An:
– Anh đưa em vào một khách sạn hạng sang. Anh đã đặt từ chiều. Đáng lý cho mẹ em. Mình chì nằm nói chuyện đời. Còn trinh tiết em, anh không đụng tới. Chịu không? Mẹ em giờ này chắc cũng đang ân ái với cậu trẻ kia. Tội gì mình không biết thưởng thức. Nhắc lại: là anh sẽ không đụng gì tới trinh tiết của em.
Thuý An cười bí hiểm, gật đầu. Cả hai vào khách sạn. Căn phòng quả là sang. Ánh đèn trần toả xuống sáng dìu dịu. Tấm trải giường thêu hoa Hy Lạp như mời mọc. Đạt khoá cánh cửa, vừa quay lại thì Thuý An đã nằm trên giường.
– Em nhắc lại lời anh lúc nãy: “Anh sẽ không đụng gì tới trinh tiết của em”. Điều đó có nghĩa hai chúng ta sẽ không hôn nhau, không làm tình và có nghĩa là coi như bạn. Cái hôn sẽ dẫn đến làm tình bằng đường rất ngắn.
Đạt giữ lời. Đạt để nguyên đồ kẻng như thế nằm bên Thuý An, nói bâng quơ về cuộc tình giữa chàng với Nguyệt. Cuối cùng chàng đề cập đến chuyện hai người ân ái:
– Không một người đàn ông nào ái ân với mẹ mà có thể quên được. Bà dâm, diễm tình và sâu sắc lắm. Lúc nãy ở nhà em, anh vờ nói như không đau xót. Nhưng thực ra, anh hờn ghen trong tim. Cho tới bây giờ, anh vẫn không quên được hình ảnh mẹ em.
– Nghĩa là đi chơi với em, anh vẫn nghĩ tới mẹ em???
– Nếu em hỏi vậy, anh xin trả lời rằng CÓ.