Thuý An ngoạm sâu vào cặc Cha Kiêm mà mút. Nàng bất kể tiếng rên của Cha. Nàng mút khúc gân tcho thoả mãn chứ không cần tiếng la của Cha Kiêm…
Trời mưa mù hè oi ả. Nhưng trong căn phòng có máy lạnh của Cha Kiêm làm người ta không còn thấy nặng trĩu nữa. Cha nhắm ghì đôi mắt để hưởng cái sung sướng của người đẹp Thuý An cho. An không cần biết cặc của Cha Kiêm dơ hay sạch. Nàng ngậm luôn hai hòn dái của Cha mà nút. Đất trời nghiêng lẹch. Chúa mẹ cũng đi hoang. Cha không cần nữa. Cha còn mặc áo giòng là cho có chất, để được thiên hạ trọng vọng, còn đời tư của Cha kể như không còn nữa.
– Ôi, anh sướng quá Thuý An ơi. Em muốn cái gì anh cũng cho…Tiền của anh bây giờ như núi. Quyền thế của anh bây giờ như sông – Hay anh cởi áo giòng, chúng mình lấy nhau em chịu không???
Thuý An cởi luôn xì líp màu hồng. Nàng không chơi liền, vì biết Cha Kiêm dở lắm vấn đề làm tình. Nàng xoay lại cho Cha Kiêm thấy lồn mình. Một chiếc lồn đầy lông, sợi nào cũng quăn tít, và ướt.
– Anh nhìn lồn em đi anh Kiêm. Coi nó có giống với lồn người nào đã đi qua đời anh không?
Cha Kiêm nhìn lồn An chằm chặp, rồi nói:
– Có, có em, nó giống bộ sinh dục của hai, chớ không phải một. Một của bà Nguyệt và một của…
– Của cô bé Thuý Diễm phải không?
Cha Kiêm sững sờ, Thuý An nói trúng phóc. Thuý Diễm mỗi tuần đến đây cho cha bú. Mà sao Thuý An lại biết?
– Làm sao em biết Thuý Diễm? Cha Kiêm hỏi.
– Không biết thì không yêu. Phải biết anh có con cu như thế nào. Và đó là lý do em tìm anh hôm nay. Em còn biết sức anh chơi như thế nào. Đó là lý do aem muốn anh bú em. Đó bú đi anh. Em không cần tiền, không cần thế lực. Em muốn với anh chỉ vì anh là một tu sĩ. Ít ai doom ngó, bưới móc, thế thôi. Bú đi anh, hai đứa mình lộn đầu bú nhau.
Nói thế, nhưng thâm tâm Thuý An cũng nhận thấy Cha Kiêm. Có bề ngoài bắt mắt. Nhìn cha bú lồn mình, Thuý An sướng từng cơn nhưng không nói ra. Được khoảng 15 phút, Cha Kiêm xin Thuý An ngừng bú. Còn tiếp tục Cha sẽ bắn khí ra. Thuý An tức tối nằm bật ngữa ra. Lời đồn quả không sai. Cha không chịu nổi cái dai dẳng của tình dục. Đó là lý do tại sao bà Nguyệt mẹ nàng đã xa lánh Cha…
Nàng trần trụi không mảnh vải che thân. Nàng nhìn lên trần nhà mà trí óc đi mãi tận đâu. Có thể như thế chăng? Một nhà tu đã gần gũi với mẹ nàng, em nàng, và bao giờ sắp tới nàng??? Kệ tới đâu thì tới, mục đích của Thuý An là cho cặc Cha Kiêm vào lồn em có vừa không, xem có sướng không?
Năm phút trôi qua. Thuý An hỏi:
– Anh đã dịu cơn chưa? Em muốn anh gần em…
Cha Kiêm như cái máy, leo lên, cắm ngay đầu cặc vào lồn Thuý An. Nó vào, nó vào trót lọt. Quả tình sướng thật. Sướng hơn thủ dâm bằng quả chuối. Sướng hơn thủ dâm….bằng cà-rốt.
– Anh nắc chầm chậm thôi. Đừng nhanh quá sức. Sức của anh yếu lắm. Phải cho đàn bà cùng ra nhé anh. Anh đọc kinh đi.
Ừ, phải, đọc kinh làm Cha Kiêm dai hơn vài chục phút, bây giờ Cha nói:
– Thuý An ơi, vợ của anh ơi, ra với anh. Ôi sướng, sướng vô cùng….Xưa nay anh chưa từng sướng như thế bao giờ…
Cha Kiêm bắn từng loạt tinh khí vào lồn Thuý An. Cha tưởng hôm đó trời có sập thì Cha chết chứ không rời Thuý An được…
Cha Kiêm đã giáng cách xưng từ CHA xuống ANH lúc nào không biết . Và Thuý An cũng thế. Tình dục ghê gớm thật. Trong cơn khoái lạc, nó sai khiến con người gọi nhau bằng gì cũng được. Có người gọi nhau bằng mày tao chi tớ. Mà dĩ nhiên như thế. Khi làm tình, hai tình nhân chỉ còn là hai cây thịt, chứ không còn là An hem nữa.
Cha Kiêm cứ để con cặc trong lồn Thuý An, không rút ra. Cha sợ mất đi những cảm giác huyền hoặc, ma quái mà xưa nay Cha chưa từng có. Cha banh háng Thuý An ra nhìn. Nhìn chăm chú. Nhìn như nó có giống với bộ sinh dục nào đó Cha đã gần gũi. Tuần qua, bỗng Cha nhìn thấy những giọt máu hồng, Cha hỏi ân cần An:
– Trước khi đến đây, con vẫn còn trinh?
– Ừ, Cha ân hận? An tâm đi. Con chả thắc mắc gì cả. Con đã bảo đến đây hôm nay, mục đích của con là muốn biết tình dục. Cha đã cho conn, như thế không đủ sao.
Cha Kiêm ân hận thật. Cha ôm lồn Thuý An mà hôn nồng nàn, hôn túi bụi, hôn thân thương. Hình như Cha thấy mình có trách nhiệm gì đó hơn là một gã làm tình qua loa. Cha nói:
– Như thế thì mười bảy thực sự. Đời bây giờ mười hai tuổi cũng mất, không bởi người khác cũng tự động mà mất trinh….Anh không ngờ em hãy còn trinh mà đến đây cho anh.
– Thế thì dì phước Marie lúc nãy không còn à. An hỏi.