VN88 VN88

Uống cạn nước sướng rồi cho con cặc quá khổ vào bím Thúy Nga

Căn phòng của Cha Kiêm có máy lạnh, nhưng Thuý An làm như nóng lắm. Cởi toạt chiếc áo dài bông mỏng dánh ra:
– Cha cho phép con cởi chiếc áo dài ra. Trời mưa mùa hè nóng quá.

Sức gì mà Cha Kiêm ngăn được Thuý An. Phần nữa, khi Thuý an cởi áo dài ra, bộ ngực căn phồng nỏn nà của nàng đã làm mắt ông lé xệch một bên. Ông cố đứng dậy mà không được. Trong khi Thuý An vào gần đến phòng ngủ riêng của ông. Nàng nằm phịch ngửa ra, chiếc quần mỏng dánh đã hằn chiếc quần lót màu hồng bên trong. An nằn tự nhiên như nằm trên chiếc giường ở nhà vậy.

Cha Kiêm kinh hồn quá. Ông đã từng ngủ với nhiều người từ mệnh phụ phu nhân đến các nữ sinh trong trường. Chưa ai có thái độ hồn nhiên như Thuý An. Cha lót tót theo:
– Thuý An, giường của cha ngủ dậy sáng nay, chưa có làm thẳng nếp, con đã nằm lên…
– Cha ngủ dậy từ sáng nay? Hay trưa nay????

Mặc cha bỗng đổi sắc. Thuý An nói đúng quá. Trưa nay. Cách nay nửa tiếng, cha đã ân ái với dì phước Marie…

Thuý An vói cầm chiếc xì líp màu trắng đục còn tẩm ướt và hỏi:
– Cha là đàn ông, mà xài quần lót của đàn bà?
Cha Kiêm đứng lặng câm như đứa bé bị mẹ bắt tội ăn cắp kẹo. Cha nhìn xuống nói lí nhí cái gì nhỏ quá nghe không rõ, An hỏi:
– Cái gì. Cha nói cái gì con nghe không rõ???
– Ơ….Ơ…Cha bảo cái đó là của người ta chớ không phải của Cha.
– Của ai? Không lẽ từ sáng giờ mà cái quần không khô được? Nhất là trời mùa hè nóng nực như bây giờ.

Cha Kiêm cúi gầm mặt, lại nói lí nhí cái gì đó…

Thuý An không thèm đếm xỉa. Nàng không nở bắt Cha Kiêm cứ cúi gầm mặt hoài thế được. Nàng nói để phá không khí trầm tịch:
– Cha cho con nằm đây ngủ trưa một giấc nhen?

Để xem (Cha Kiêm kéo cánh tay áo đen lên xem đồng hồ). Bây giờ là 2 giờ thiếu mười. Phải đó, mình, ủa quên, cô nằm ngủ trưa một giấc đến ba giờ thì hay quá.
– Hồi này, Cha định nói “mình” rồi trớ qua chuyện khác. Vậy Cha muốn chúng mình ra làm sao nào?
– Thuý An đẹp, đẹp quá. Lại còn hết sức là thông minh. Sau này con của Thuý an học phải đứng đầu trong lớp…
– Chưa gần đàn ông làm sao có con được? Cha lên nằm với con đi.
Cha Kiêm như cái xác không hồn. Cha từ từ tiến tới, bước lên giường mà mắt không rời cô bé Thuý An.
– Nói cho em biết, có phải anh vừa ăn nằm với dì phước trẻ mới đi ra lúc nãy không? Nói thực thì em không thắc mắc, bằng không…
– Dì Phước Marie ở Hàng Xanh. Dì lên nhờ cha xin Tổng Thống Diệm cất thêm cái nhà Cô Nhi. Nhưng không có tiền. Cha đã trình thượng cấp, họ chuẩn y. Vì thế trưa nay Dì đến để trả ơn…

Nghe đến đó Thuý An đã hiểu rõ nguồn ngang. Nàng không còn hỏi thêm nữa. Bây giờ là việc của nàng. Nàng bảo Cha Kiêm nằm sát vào hơn nữa, nàng hôn túi bụi vào mặt Cha, và gác chân lên cho chân nàng đụng phải con cặc đang cứng của Cha.
– Cha tu lâu năm như thế này, rồi đời sống sinh lý của Cha như thế nào? Chẳng lẽ cứ thụt ống khói mà chịu trận à?
Cha biết có dấu diếm cho lắm rồi cũng bị Thuý An thui ra, nên Cha thành thực nói hết.
– Lẽ ra thì một tu sĩ phải sống đời khổ hạnh dù phải chống chỏi với đòi hỏi của độc thân. Nhưng từ ngày Tổng Thống về nhậm chức, người công giáo như Cha, vừa có quyền thế, vừa có tiền, và liên tục được gần gũi với các phụ nữa trong giới làm ăn, nên Cha….Cha cũng xé rào, phạm giới. Không những một vài lần, mà cả trăm cả nghìn lần với….không những các bà mà còn với các cô trẻ nữa. Xin Thuý An nghe rồi bỏ qua. Vì em thông minh, mà nhất là đẹp tuyệt trần, anh không nghĩ thế, hay không nói dấu diếm làm chi.

Nói xong, Cha bị Thuý An đè tra hôn gần như nghẹ thở. Nàng cởi chiếc áo giòng của Cha ra. Nàng cởi chiếc áo trắng bên trong của Cha luôn. Và nàng cởi luôn chiếc quần trắng của mình. Chỉ còn xì líp hồng với cái xú chiêng. Thuý An nằm trên người Cha tự nhiên như đã từng quen với nhau cả trăm năm.
– Em muốn anh. Em thèm anh. Anh phải cho em, phải, anh phải cho em một bào thai như anh nói lúc nảy. Nghe anh? Cho em nhen.

Không đợi cha Kiêm gật đầu, Thuý An hôn dần xuống. Nàng tự động tháo lưng quần Cha Kiêm c8an cứng con cặc rõ to và dài.

Nàng ngoạm vào, nhắm mắt, và ăn ngon lành như con hổ đói. Cha Kiêm ban đầu đã cắn răng chịu đựng. Nhưng vài phút sau, Cha đã không thể nào nhịn kêu lên được:
– Từ từ thôi An, em làm quá anh ra sớm cho coi. Anh muốn bữa này thật lâu. Cho anh được ngắm dung nhan của em, cho anh….trời ơi…Chúa ơi….Đức mẹ hằng cứu giúp ơi….Chết chết….

VN88

Viết một bình luận