VN88 VN88

Uống cạn nước sướng rồi cho con cặc quá khổ vào bím Thúy Nga

Mặt bà thộn ra, không trả lời được một chữ. Riêng Lý đang ngồi chờ số phận: chàng có thể bị Nguyệt cho ra khỏi nhà. Hoặc có thể. . .
– Như thế con của con sẽ gọi Lý bằng gì? Nguyệt hỏi.
– Dạ bằng bố, vì hai chúng con đều là con của Mẹ, Thúy An nói.
– Chơi sao không chịu uống thuốc ngừa… như em, ủa như mẹ.

Nguyệt quay phắt lại nhìn Diễm và đanh thép hỏi:
– Cả con nữa hă? con đã biết đàn ông.
Diễm gục đầu xuống, và trả lời trong sợ sệt:
– Dạ, con nói lỡ lời chứ con có biết đàn ông là gì đâu.
Cả Lý và Thúy An bụm miệng cười thin thít.

Nguyệt lúc đó trong lòng rối như tơ vò. Nàng ghen với Lý nhiều hơn là Lý đã loạn luân. Ngủ với Mẹ và ngủ luôn cả với con.
… Nàng càng im lặng, không khí phòng ăn càng ngập chìm vào buồn tẻ. Mọi lần, trong bữa cơm, Nguyệt, Lý và cả Thúy An, Thúy Diễm cười hân hoan. Mà giờ này thì trái lại… Nguyệt nhìn bụng cô con gái, hỏi:
– Con có bầu bao lâu rồi hả con, Thúy An?
– Dạ hình như… hình như hơn hai tháng rồi, thưa Mẹ.
– Ý con ngủ với nó mấy lần rồi và ở đâu. Nguyệt hỏi.
– Dạ nhiều lần rồi, con cũng không nhớ nữa. Và tại đây Trước khi Thúy An biết con là người tình của mẹ.
Thúy An ngủ . . . với con chỉ vì con có đôi mắt nhung đẹp như Alain De lon.
– Hừm, tại đây, Nguyệt gằn giọng. Trong những lúc nào?
– Dạ hể vắng Mẹ, là hai đứa con xáp lại với nhau, giống như ngày trước con với Mẹ vậy… Lý nói. Nên Thúy An đã có thai…
– Con nhớ, Thúy An nói. Con nhớ đã gần gũi với Lý bao nhiêu lần. Dạ đúng một trăm mười ba lần tất cả. Tại con muốn có bầu với ảnh, chứ không con đã uống thuốc ngừa thai.
– Thuốc ngừa thai đâu con uống? Nguyệt lại gằn từng tiếng.
– Dạ trong hộc tủ, phòng mẹ… Thúy An nói.
Đứng lại đây cho mẹ coi nào. Nguyệt bảo với cô con gái. Hừm, hơn hai tháng rồi. Mà con có chắc như thế hay không?
– Dạ con đã thăm thai ở bác sĩ Phạm Cơ. Thúy An thú thật…, cũng với dáng điệu rụt rè. Xin mẹ tha thứ cho…

Bà Nguyệt không xử sự như cha của nàng đã xử trước đây, vì nàng vẫn còn thương Lý, con nuôi. Nàng đưa đề nghị với Thúy An:
– Hay là… mình làm một việc vô nhân đạo, nhưng che được tiếng của họ nhà mình đi con?
– Mẹ định bắt con phá thai? Thúy An hỏi vội.
Sao không? Nguyệt trả lời.
– Nếu hồi trước Mẹ đã khóc hết nước mắt để bảo vệ cái bào thai, thì giờ này cũng xin Mẹ nghĩ lại mà bảo vệ con của con…

Nhưng thiên hạ sẽ cười thủi đầu gia đình mình, rằng con đã có bầu với dượng ghẻ. Lý là chồng mẹ, ủa quên, Lý là con nuôi của Mẹ.
Con nuôi của mẹ. Con nuôi của mẹ có lấy con là việc thường. Còn hơn Mẹ nuôi mà ngủ với con???
– Lý, con nghĩ sao con, có nên để, hay phá. Nguyệt nhìn Lý hỏi, Lý gầm đầu xuống, không dám trả lời đến nửa câu. Chàng sợ bà đuổi chàng thất thểu nứa như ngày xưa.
– Hừm, Lý đã ngậm miệng lại, là Lý muốn có con với Thúy An? Bà Nguyệt xử. Nhưng Thúy An đúng một trăm phần trăm… chi có mối tình gây cấn của tôi với con trai nuôi Lý là cấn cái. Sao tôi không đổi ngay cách xưng hô với Lý ngay từ lúe mới gặp nhau. Sao tôi vẫn miên mang với mối tình vụng dại. Sao tôi vẫn say đắm gọi Lý bầng con? Lỗi tại tôi, lỗi tại tôi.

Không khỉ phòng ăn chỉ còn nghe tiếng khóc nức nở của Nguyệt, nàng ngước lên nhìn Lý, đứa con nuôi.
– Con ơi, lại đây với mẹ con ơi. Lại đây ôm mẹ cho mẹ tìm lại hơi ấm đã mất mát. Lý nhìn Thúy An. Nàng gật đầu. Rồi chàng khe khẽ đến bên Nguyệt. Nàng sà vào ôm chầm Lý mà khóc mà thương.
– Lý, con ơi… Tiền bạc, quyền thế mẹ mất mấy cũng được nhưng đừng mất con. Nếu Thúy An là người đàn bà khác… mẹ dư sức thanh toán, nhưng nó là con, và sắp có cháu ngoại ra đời. Sao con nỡ làm vậy hả con?
– Tại mẹ không cho phép con nhìn mặt đứa con đầu lòng của con. Con cần con…

VN88

Viết một bình luận