Trời, chú Tuyên. Sao lại đây? Hôm qua chị có gặp chú ờ cổng trường, có ăn ly cà rèm với chú. Chị có nói chuyện với chú gần nữa tiếng. Chú có hẹn đưa chị đi chơi, nhưng chỗ khác chứ không phải ở đây. Chết, sao chú bạo quá vậy. Hay em ra… bảo chị không có nhà.
– Chú còn biết chị chắc chắn có ở nhà vì anh tài đang chơi với Thúy Diễm dưới nhà xe… Thu xếp tiếp chú một tý đi…
Nga làm bộ càu nhàu, bước đi, để Thúy An thấy chị minh không muốn gặp chàng.
– Chú Tuyên, Nga nói với dáng thân thương, tình tứ.
Tuyên là bồ của Nguyệt, nhưng hình như chàng cũng trẻ tuổi hơn. Tối nay chàng diện thật kẻng, nên trông chàng càng trẻ trung hơn. Thúy Nga… động lòng… Nàng muốn đoạt người yêu của mẹ, vì bà đang đi chơi với Lý. Bà thì thừa mứa, trong khi các con thiếu thốn tình yêu… Đến như Thúy Diễm chàng cũng đã ngủ qua rồi, cũng vì Diễm khoe với nàng về tài nghệ của Tuyên, nàng mới dám:
– Sao chú đến giờ này? May mà’ mẹ cháu vừa ra khỏi nhà với một người tình…
Tôi thấy, vì đứng trước nhà cả ba tiếng đồng hồ. Cô Nga đẹp quá. Nhất là đôi mắt. Không ai có thể làm ngơ được…
Nga cúi xuống, vờ thẹn thùng, mắc cỡ. . .
– Mình đi đâu một vòng, hay đứng đây có tiện không?
– Thôi, đi một vòng làm gì, mà đứng đây thì gió lạnh. Hay anh vào phòng em . . . ngồi chơi . . . đi anh . . . Tuyên sướng rung người vì Nga đã tự động đồi cách xưng hô anh em thay vì chú cháu như lúc nãy.
– Khoan, Nga đợi tôi ra xe mang thức ăn vào, chúng mình cùng ăn. Chắc Thúy Nga chưa ăn tối.
Rồi chàng ra xe và vào phòng Thúy Nga, tự nhiên như Nga là bồ chàng chứ không phải là Nguyệt.
Chàng đặt lên bàn một con gà quay, với xà lách, và một chai rượu chát. Chàng khệ nệ với Thúy Nga:
– Em ăn đi. Con gái lớn mà chẳng ai chăm sóc hết. Cần cái gì cứ cho anh biết. Sẽ có đủ thứ cho em, kể cả xe hơi riêng để đi học…
Thúy Nga đói bụng lắm, vì chiều nay nàng vừa ra bốn lần. Nàng ăn như gấu, và uống rượu hết ba ly… Rượu vào, Thúy Nga lờ đờ, nhìn Tuyên mà tương là người yêu… Nga nói:
– Tắt hết đèn để nhìn trăng lên ngoài vườn đẹp hơn nhé anh? …
– Cũng được. Nhưng em thay áo dài đi. Hình như e ai đi đâu mới về , giờ này vẫn còn mặc . . . ?
Thúy Nga đứng chập choạng, vào phòng tắm rồi trở ra với chiếc áo ngủ mỏng dành, không áo lót, không xì líp Tuyên trố mắt nhìn người đẹp, nhìn đến không . . chớp. Đèn trong phòng được tắt ánh trăng vào. Ở bờ cửa sổ, vào bức tường, vào giường ngủ của Thúy Nga.
– Ừ nhỉ. Trăng đẹp và hữu tình quá.
– Cho em ly rượu nữa đi anh.
Nga lã lơi ngồi cạnh Tuyên. Nàng ngã người vào chàng, mắt lờ đờ. Hơi rượu bốc lên ngào ngạt. Tuyên cứ tưởng nàng còn trinh:
– Mười chín tuổi mà em chưa biết ái tình là gì thì uổng thật. Gái đời bây giờ phải văn minh, tiến bộ chứ. Ít ra cũng có một người tình, để đi chơi đó đây. . .
Nga đưa tay bá cổ Tuyên gần sát xuống phía dưới:
– Thì em đang có đáy, uống với em hớp rượu vang đi anh.
Tuyên đưa môi uống, và hớp chót, chàng sú cho Nga. Nàng đưa môi hứng, rồi uống ừng ực.
– Bồ này, có thể cưng em mỗi ngày vài lần không? Nga hỏi.
Thế nào là cưng hả cô Nga?
– Hừm, thế mà cũng làm tàn dậy đời. Cưng là… làm tình, là ân ái, là mí nhau cho sướng cả đôi bên chứ còn là gì nữa…
– Chết, cô làm ơn nói nhỏ. Nhỡ có ai ngoài nghe lén thì nguy.
– Đâu có ai. Kể cả chúng mình có thoát y, cũng không ai thèm nhìn… Cởi đồ cho em đi. Cả anh nữa, trời nóng quá. Đi anh…
Tuyên từ từ chớ không dám vội, chàng cởi áo cho ‘Nga. Trời ơi hai trái vú của nàng dẹp lạ lùng. . . chàng cho tay xuống cởi luôn chiếc quần màu hồng. Dù ánh trống không rõ, chàng cũng thấy hết chòm lông đen sì của Nga. Chàng cúi xuống hôn đôi ngực.
– Sao không thấy anh cởi của anh? Cởi di. Đêm nay ở lại vui chơi với em cho đến sáng. Một, hai, ba bốn lần gì cũng được…
Tuyên cởi áo veste, rồi sơ mi, và thắt lưng thì Nga đã cởi cho chàng. Chàng chỉ còn cái xì líp trắng xóa bong bóng mập mờ.
– Em nằm cho ngay ngắn lại, Tuyên nói. Nằm như thế rơi xuống đất bây giờ…
Thúy Nga nằm ngay lại. Thân thể nàng lỏa thể, không một mảnh xiêm y. Hơi thở vẫn vang lên mùi rượu chát. Tuyên cởi luôn xì líp và trèo lên giường nằm bên cạnh Thúy Nga.
– Em say phải không? Nga. . .
– Cái gì em mà say hả. Uống ba chai nữa cũng chả thấy gì.
Nàng quay sang Tuyên gác chân lên chàng. Con cặc Tuyên tự nhiên chồng ngược, hùng hổ. Nga nắm cặc hỏi:
– Cái này anh đã gần mẹ mấy lần?
Tuyên bi hỏi khó, chàng âm ừ cho qua chuyện:
– Một năm vài lần, mà không hạnh phúc tí nào.
– Không hạnh phúc mà ngày nào anh cũng đến ? ? ?
– Đến để chuyện trò, với lại đến để. . .
– Để gần con Thúy Diễm? phải không? Có sướng không?
– À cũng thích sơ sơ. Nếu thích trọn vẹn anh có phải nhọc công tìm em làm chi.
– Tìm em vì em lớn hơn Diễm, biết đời hơn Diễm, phải không?
– Chắc thế. Mà nhất là em đầy đủ hơn Diễm. Vú Đến lông. . .
– Chưa nhìn làm sao anh thấy được?
– Cho nhìn nhen? Ngay bây giờ nhen?