Phát súng bị cú đá của tôi bắn lệch lên bầu trời đen thẳm. Nhân cặp giò còn ở trên không, hai tay chống mạnh vào đất, tôi dùng sức búng người lên, nhắm vào yết hầu và cầm dưới của Ba Xường. ‘Bực, bực’ cú đá liên hoàn đã trúng đích, và Ba Xường như một cánh diều đứt dây bắn ra xa hơn cả thước, mới rớt xuống đất. Dãy đãy vài cái, Ba Xường hộc máu tắt thở. Thế là xong đời một kiếp gian hùng…….
Trang thứ hai của bạn gái, 18/04/03
Trong màn sương đêm dày đặc, anh đã đến với em. Anh trao cho em hơi ấm, lời tỏ tình đằm thắm. Chúng ta cho nhau một đêm vui. Và em sống trong giây phút ái ân, đê mê, được anh yêu, anh thương. Từ lúc ấy, em biết yêu, biết nhớ, và mộng mơ. Dòng đời muôn lối, đã ngăn cách đôi ta. Em đắng cay buông rơi cuộc tình, lìa xa anh. Ở một bờ bến lạ, bên em, chỉ còn là những mảnh vỡ kỷ niệm của mối tình đẹp giữa em và anh. Em khóc cho cuộc tình dở dang, khóc cho đóa hồng nhung nay đã tàn úa theo dòng thời gian……
o O o
Tôi thở phào nhẹ nhỏm vì đã hạ gục Ba Xường. Chỉ còn một tên nữa thôi là tôi sẽ cứu Xuân Thảo ra khỏi cảnh địa ngục này. Lúc đó, Cảnh đã chạy đến gần tôi, lo lắng hỏi tôi:
– Hùng, mày có sao không?
Tôi mỉm cười lắc đầu trả lời:
– Không sao đâu anh, còn sống nhăn răn đây.
– Mày làm tao hú hồn, viên đạn mà lệch một chút là coi như mày bỏ mạng rồi đó.
Tôi cười mỉm, phủi đích đứng dậy nói với Cảnh:
– Mình phải cứu Thảo ra trước khi thằng còn lại trở về.
Rồi, cùng Cảnh chạy về phía nhà gỗ, tôi thấy trong nhà Xuân Thảo bị trói chặt hai tay ra sau lưng, và nằm bất tỉnh ở một góc. Tôi để Cảnh chạy vô cởi trói cho Xuân Thảo, còn tôi đứng hấp hé nơi cửa sổ coi chừng động tĩnh bên ngoài. Cũng vào vừa lúc ấy, từ sau rặng cây, tôi thấy một bóng người chạy về phía chúng tôi. Đoán là gã này nghe được súng nổ đã phóng về. Tôi báo động Cảnh:
– Cảnh ơi, không kịp nữa, thằng kia nó quay trở về rồi, mình phải bố ráp sau cánh cửa, tập kích nó bất ngờ!!
Thấy gần đó có một bó củi khô, tôi lựa hai khúc cây to và chắc, thẩy một cái cho Cảnh, tôi và anh mỗi người núp sau một bên cánh cửa và chỉ chờ tên sói lang còn lại sa bẫy. Thời gian trôi qua nặng nề và hồi hộp quá. Tên Hắc Sói đã từng bước từng bước một phóng như ma đến căn nhà gỗ. Hắc Sói dừng trước căn nhà, quan sát chung quanh. Bốn bề im lặng, hắn đằng hắng giọng rồi hét lên:
– Thằng Tòng, thằng Xường, hai thằng bây ở đâu!!!
Không một ai trả lời. Linh tính cho Hắc Sói biết là có điềm không hay xảy ra, hắn rút trong túi quần ra khẩu súng lục bạc màu, chỉa ngay vào căn nhà, từng bước một tiến đến. Càng đến gần cánh cửa, hắn càng bước chậm lại. Đùng!! Hắn nổ súng. Và viên đạn xuyên qua làn gỗ, chỉ cách người tôi bằng một ly mà xuyên vào thành gỗ khác. Hú hồn, nhưng tôi cũng rán nín thở chờ đợi. Gã Hắc sói quay người chỉa khẩu súng về phía cánh cửa mà anh Cảnh đang nấp sau, định nhả viên đạn thứ hai. Chợt cánh cửa ấy bật tung ra, đập mạnh vào Hắc Sói. Rầm…. Cánh cửa đập mạnh vào người của Hắc Sói, và Cảnh nhanh như chớp phóng ra, tay lăm le miếng gỗ định đập xuống. Nhưng Hắc Sói kịp bình tỉnh nhắm về phía anh Cảnh khạc lửa…Đùng…Cũng vào lúc ấy, tôi phóng người ra và che trước người Cảnh. Bả vai phải tôi nhói đau, viên đạn gim sâu vào bờ vai gần chỗ nách tôi. Tôi khịu xuống và Hắc Sói chỉa súng ngay trán Cảnh. Cảnh một phần vì sững sờ và một phần thì chết điếng người ra không biết phải làm gì. Tôi lồm cồm cố nhịn đau, ôm vào chân Hắc Sói miệng cầu khẩn:
– Tôi xin anh đừng hại chúng tôi. Anh muốn tiền thì chúng tôi sẽ đưa hết. Chưa đủ thì tôi đưa thẻ rút tiền cùng số mật mã cho anh rút hết. Xin anh, hãy tha cho chúng tôi!!! Tôi xin anh!!!
– Đồ chó chết!!…Đùng…
Một viên đạn nữa ghim sâu vào bắp đùi phải của tôi…. Sự đau đớn và nóng bỏng của vết thương cũ và mới đã làm tôi tê liệt cả bản thân… Đây là lần đầu tiên tôi được ‘ăn đạn’… và tôi không dám kêu lên vì biết chỉ làm cho máu hứng giết người của Hắc Sói lên cao. Bặm môi, tôi nhắm mắt lại chỉ chờ phát đạn cuối cùng của Hắc Sói kết liễu tính mạng tôi. Nhưng không, Hắc Sói đã rời mũi súng khỏi tôi và chỉa về Cảnh khạc lửa…Đùng….Á á…Cảnh rú lên và anh ta khịu xuống… Bắp đùi anh ta rỉ máu…và anh ta lăn lộn trong đau đớn…Hắc Sói nở nụ cười nham hiểm:
– Tụi bây muốn nói tiền với tao hả… Coi đây…Gã mở phuyẹt bua tuya của cái túi đen gần đó…Tôi thấy đâu nào là vàng vòng, châu báu, kim cương rực chiếu, nhẫm tính nếu đem bán ra cũng cỡ mấy triệu dễ như chơi. Chắc có lẽ là đồ ăn trộm, tôi nghĩ thầm.
– Vậy anh muốn sao?? Cảnh nhăn nhó hỏi.
– Tao muốn sao hả???? Hahaha…tao cũng chẳng biết… Ban đầu tao tính tìm kế giết hai thằng anh em cua tao. Dè đâu hai bây đã ra tay hộ tao…Hahaha…càng tốt…vậy giờ để tao giải quyết ba đứa bây một lượt luôn cho gọn….hahahah…
Cười đắc ý, Hắc Sói lấy hai sợi dây thừng trói gườm tay chân chúng tôi lại rồi đá hất chúng tôi về cùng một xó với Thảo. Xong, gã quay lại kiểm kê số hàng để trong những cái túi thể thao trên bàn. Gã này đồng thời lục lọi xác của hai thằng em xấu số, lấy hết những vật đáng giá trên người bọn nó. Xong, Hắc Sói hất chúng xuống con sông gần đó…Khi hoàn tất, hắn quay lại chỉa súng vòng quanh chúng tôi, miệng cười nham hiểm, lẩm bẩm:
– Một, hai, ba….Ba, hai, một….trong ba bây đứa nào chịu chết trước đây….