Nói xong, Đầu Rồng phóng mình chạy ra cửa sau. Đa số trong bọn rượt theo sát dí Đầu Rồng, vì đối với họ chính Đầu Rồng là con mồi lớn họ tìm tới đây. Chỉ còn lại dăm ba đứa vẫn nã đạn vào bọn tôi. Tuấn lúc ấy đã dẫn dắt Thục Hiền đến bên tôi và hối:
– Đi anh Hùng, mình men theo cửa hông mà ra!!
Tôi gật đầu, vừa đi mà dòm Thắng đang chiến đấu đơn độc. Ra tới ngoài xe, khi Thục Hiền đã ngồi vào xe và Tuấn vào ghế lái. Tôi chặt ngang sau ót Tuấn làm hắn lảo đảo ngất xỉu. Tôi ôm lấy Thảo vào lòng, dịu dàng nói:
– Em yêu, em ngồi đợi anh nhé! Anh sẽ trở về mau lắm!
Thục Hiền như đã biết ý định tôi ngay từ lúc đầu, nàng thỏ thẻ nói lại:
– Em biết anh là kẻ trọng tín nghĩa và vì lo tánh mạng em nên mới chịu bỏ lại bạn bè. Đi đi anh, em luôn có niềm tin bên anh, dù sau này có chuyện gì đi nữa, em vẫn luôn là người vợ tốt của anh, luôn nhớ tới anh và chờ đợi anh!
– Cảm ơn em!
Tôi đóng lại cửa xe và phóng trở lại nhà thờ. Sát cánh bên Thắng, chẳng mấy chốc đã giết sạch những thằng trong thánh đường. Rồi, chúng tôi men ra nhà sau của giáo đường, nơi cuộc nổ súng vẫn còn đang chảy ra, người Đầu Rồng đã bị bắn năm sáu lỗ, máu chảy dầm dề, tánh mạng mong manh như một sợi chỉ, nhưng anh vẫn điềm tĩn, nổ súng bắn trả. Trong căn phòng, đã mười mấy xác chết trải dài trên đất. Tôi và Thắng xông vào, nhả đạn liên tục và giết thêm vài thằng nữa.
Cuộc chiến trở nên ác liệt. Nhưng cuối cùng, chỉ còn lại Báo Đen là kẻ sống sót bên bọn địch. Hắn là một tay súng cừ, hắn ít bắn, nhưng phát nào phát ấy như mũi kiếm xuyên toẹt vào người chúng tôi. Tôi nháy mắt với Thắng, kêu hắn sử dụng độc chiêu mà bọn tôi đã thường dùng trước đây, trong những trận chiến một sống một còn. Tôi lăn mình từ ghế này qua ghế kia, để cho tầm mắt Báo Đen bị phân loạn, và khi lúc hắn để ý, thì Thắng, cũng lò loẹt cái đầu ra nhưng lại rút vô liền, khiến Báo Đen lại bị phân tâm phía bên Thắng thì, súng bên tôi đã nổ. Viên đạn cuối cùng trong súng tôi đã bắn ra và ghim sau và tim hắn, nhưng lúc ấy, Báo đen cũng đã nhắm mũi súng vào Đầu Rồng, lúc ấy đã ngất đi, và nổ súng,
– Bằng
Viên đạn của Báo Đen xuyên sau vào Đầu Rồng, làm anh ta rú lên một tiếng và buông lõng hai tay lìa đời, và Báo Đen chính hắn cũng ngã xuống. Tôi rú lên một tiếng to, nhào đến bên Đầu Rồng, cầm khẩu súng trong tay anh bắn xối xả vào xác của Báo Đen. Khi Báo đen đã hết cựa quậy, tôi khóc oà lên. Tôi như mất đi một người anh thân thương, một người đại ca chăm lo cho tôi, giúp tôi rời khỏi xã hội đen. Nay anh đã ra đi, cõi lòng tôi chua xót lắm, tôi khóc mãi. Trong lúc xúc động tột độ nhất, tôi nghe Thắng kêu to từ phía xa:
– Coi chừng Hùng… Nó….sống dậy kìa…
Tôi vừa ngó lên thì thấy Báo Đen đã chỉa súng về phía tôi. Hắn chưa chết, chỉ bị trọng thương mà thôi, và Đùng….Tiếng súng đã nổ, và tôi không có cách gì tránh né. Lúc ấy, một bóng trắng đã phất ngang qua tôi, che đỡ cho tôi phát đạn đó. Và…
Đùng…
Một viên đạn bắn xuyên qua óc Báo đen làm hắn chết không kịp ngát. Còn đang bỡ ngỡ vì chuyện gì thì bóng trắng ngã trên người tôi là Thục Hiền. Và kẻ bắn đạn ấy là Tuấn. Tôi ôm chầm Thục Hiền vào lòng, viên đạn đã xuyên sâu vào bụng nàng và máu chảy ra ròng rã. Tôi khóc oà lên:
– Hiền tại sao là em, tại sao, tại sao em lại đỡ đạn dùm anh!
Rồi tôi bồng Thục Hiền lên, cõng nàng chạy đi:
– Em sẽ không có gì đâu Hiền, em sẽ không có gì đâu! Ráng lên em, mình sẽ đến bệnh viện nhanh lắm!
Rồi tôi vừa chạy vừa kêu nhủ nàng, bảo nàng đừng nhắm mắt. Thục Hiền mặt mày nhợt nhạt, nàng chầm chậm cố nói nên lời:
– Anh ơi, em không được rồi… đừng đi nữa, em còn những điều muốn nói với anh.
Tôi cãi lại: