Rồi Báo Đen đứng dậy rời khỏi nhà. Trong căn nhà vắng hoen, chỉ còn lại Hồng và Tuấn. Con Hồng chạy đến ôm choàng lấy Tuấn, nét mặt lo lắng:
– Anh Tuấn, anh có sao không?
Tuấn mỉm cười, lấy ra điếu thuốc vừa hút vừa nói:
– Oång mà cho hai thằng đó đánh lâu hơn một chút nữa là mất đi thằng rể quý này rồi…. Hahahahaha…………….
Tôi đứng đó lim dim điếu thuốc đang bốc cháy dở dang. Hơi khói làm tôi quên đi mọi lo âu của cuộc sống. Ngày hôm nay, tôi đứng trước giáo đường, chuẩn bị thành hôn với Thục Hiền. Biết bao niềm hy vọng, vui sướng trong tương lai đang chờ đợi tôi. Tôi sẽ mua một tiệm bán cà phê nho nhỏ, kiếm tiền sinh sống, và dành suốt quãng đời này chăm sóc cho Thục Hiền. Viễn ảnh một gia đình ấm cúng, và hạnh phúc làm tôi sướng rung người lên. Sau bao cảnh mưa máu trong giang hồ, tôi đã chán chường những vụ chém giết, xưng hùng xưng bá một cõi. Tôi cảm thấy mệt nhoài và cần tìm một nơi để tôi có thể dựa lưng, và cái mộng ước ấy sẽ thực hiện trong nửa tiếng đồng hồ sau.
Đầu Rồng, Tuấn và Thắng đến tham dự buổi lễ của tôi. Tôi vui mừng đón tiếp họ, sau vài lời chúc mừng và trao quà tặng, chúng tôi hàn huyên qua chuyện đời tư. Được tin Tuấn có một con bạn gái khả ái mà làm nó chết mê chết mệt, tôi cũng mừng cho nó. Còn Thắng, thằng này số còn lận đận nên chưa kiếm được ý trung nhân, thật cũng đáng buồn mà cũng đáng mừng. Buồn là người bạn chưa có bồ, mừng là chưa có ai xấu số kiếm nhằm thằng này. Ở lâu, tôi biết rõ tánh nó, tánh nó cọc cằn hay đánh gái, ai mà khổ mạng đi theo thằng này là đời tàn theo lá úa. Đầu Rồng thì vẫn mạnh khỏe, trai tráng như thuở nào. Công việc của hội ngày càng lớn mạnh, cũng do một tay anh tạo nên. Nhưng trán anh đã hằn thêm vài nét nhăn, có lẽ là do suy nghĩ hơi nhiều.
Anh có hỏi tôi:
– Mày có oán hận tao đuổi mày ra khỏi hội không anh?
Tôi thành thật trả lời:
– Không thưa anh, vì em hiểu rõ nỗi lòng của anh. Không phải vì anh ghét em mà tống khứ em ra, mà là vì anh ‘cưng’ em. Tới bây giờ, em mới hiểu rõ câu ‘Cây cao chắn gió’. Trong giới băng đảng, ai cũng muốn chiếm ngôi vị đại ca, vì thế có đầy dẫy những thù hận, âm mưu. Ở trong một xã hội đầy thị phi, mấy ai tránh khỏi hai chữ ‘danh, lợi’ và bất chấp mọi thủ đoạn. Huống chi, em giờ đây đã có vợ con, thì còn chấp nhất gì giấc mơ phù du đó nữa.
Đầu Rồng gật gù, ôm lấy tôi. Lúc đó, tôi cảm thấy anh không lạnh lùng và dữ tợn như lần đầu nữa, trái lại, là một cảm giác ấm áp, hiền từ của một người anh với em.
Lúc đó, tiếng chuông thánh đường vang lên, và cô phụ dâu đã dẫn Thục Hiền đến trước tôi. Nàng trong một bộ y phục trắng tinh, cơ thể thảnh thon, và được trang điểm thêm một lớp phấn son nên đẹp sắc sảo, lộng lẫy.
Tôi nắm lấy tay nàng, dịu nói:
– Em đã sẵn sàng cùng anh đi hết quãng đời này không?
Thục Hiền mỉm cười nhẹ, nói với tôi:
– Em sẽ trọn bổn phận người làm vợ, và sẽ cùng anh chia sẻ bùi ngọt mãi mãi anh ạ!
Chúng tôi vào sảnh đường của nhà thờ, nơi người cha đang đứng đợi chúng tôi. Tiếng nhạc vu quy, trang trọng và thánh thót khiến cõi lòng mọi người đều phơi phới, vui tươi. Người cha bắt đầu đọc lời cầu nguyện và buổi lễ:
– Nhân danh đức chúa trời, hôm nay, tôi xin thay mặt người chứng giám cho cặp nam nữ, Nguyễn Văn Hùng và Nguyễn Nữ Thục Hiền, được thành hôn, kết duyên vợ chồng. Xin mời anh chị đọc lời hứa nguyện trước sự giám chứng của Ngài và các vị quan khách ở đây.