Đầu Rồng rút trong túi ra một tấm chi phiếu $500 ngàn đồng, rồi nói:
– Coi như tao nghĩ tốt cho mày, hoặc là vì tao lo xa sợ mày giật chỗ ngồi của tao, số tiền này mày cầm lấy, kiếm một cơ sở nào làm ăn chân chính đi. Tao có thể bảo đảm với mày, ngày nào tao còn ngồi chỗ Đầu Rồng, quyết không thằng nào động đến mày. Mày tự suy nghĩ đi nhé Hùng!
Đầu Rồng vỗ vai tôi rồi đi khỏi. Chung quy, từ sáng tới giờ, chỉ có Đầu Rồng nói và tôi lắng nghe nhiều hơn là đáp lại. Rút điếu thuốc bỏ trên bờ môi, tôi bật lửa rít và hơi, tôi hút để thả lỏng cơ thể. Bên tai tôi còn văng vẳng hai câu của Đầu Rồng
‘Tuy mày không có hoàn cảnh như tao, nhưng những thủ đoạn dơ dáy, bẩn thỉu, dù lòng không muốn làm nhưng rồi cuối cùng mày cũng bị ép mà làm. Luật trò chơi vốn đã là như vậy rồi.’
Tôi gật gù dập tắt điếu thuốc ra về. Tôi chỉ là người hút thuốc để thoải mái thôi, nay khi đã hút rồi, con người vốn trở lại bình thường, tôi không cần nó nữa. Và tôi từ giã xã hội đen……
Ngày 15/09/03,
Trang thứ tư của bạn trai,
Con gái thật là nhõng nhẽo, nhật ký ạ. Cô bạn gái tôi thật lắm trò nhiều chuyện. Hôm nay, tôi đến đón cô ta tan sở, rủi đường kẹt xe, nên tôi đến trễ 10 phút. Aáy là cô ta giận tôi nguyên cả buổi. Mặc tôi xin lỗi mãi, cô ta vẫn giận tôi, đổ cho tôi là có người con gái khác ở ngoài nên bỏ quên cô ta. Nhưng nhật ký ơi, tôi nào có dám chơi trò bắt cá hai tay. Một em tôi còn lo không nổi nói chi là hai cô? Tôi cười, và lặng thinh thì em ấy lại khóc, nói là tôi không còn lo cho cô ta nữa, ỉ ôi sướt mướt, làm tôi mủi lòng. Thề thốt ngàn vạn lời, và lấy bọc bông hồng 99 nụ đằng sau lưng xe ra tặng cô gái ấy, và dỗ dành mãi cô mới tươi cười trở lại. Phiền phức quá!
Ôi, tôi như một con thiêu thân lao mình vào đống lửa. Dù biết mình là con ruồi muỗi trong mạng lưới nhện, đợi chờ con nhện cái đến nuốt tôi vào bụng nhưng tôi vẫn hãnh diện để làm con mồi ấy. Túi tiền mới lãnh lương cuối tháng nay xẹp hơn phân nữa, vì phải lo mua cho em quần áo, chưng diện phấn son, nước hoa đắt tiền. Oâi, tình yêu là thế đấy nhật ký ạ, có lúc ngọt ngào tựa biển dâu, lúc cay đắng như trái mướp, lúc méo xẹo vì trả bill thẻ tín dụng. Tình yêu và cuộc sống của người thời nay là như vậy đó!
o O o
Trên một bãi đồng cỏ xanh mượt, một cặp trai gái ngồi dựa vào nhau, ngắm nhìn vẻ đẹp thơ mộng của tạo hóa. Xa xa, dưới bãi đồng cỏ ấy là một biển cả mênh mông. Gió biển thổi vào người con gái làm nàng ta run rẩy vì lạnh. Tôi, người con trai ấy, ôm cô gái ấy vào lòng dịu dàng hỏi:
– Thục Hiền, em lạnh hả? Chúng mình ra xe đi.
Thục Hiền lắc đầu:
– Không sao đâu anh, em muốn ở lại đây thêm một chút nữa. Được không anh?
Tôi gật đầu, ừ một tiếng rồi lãng sang chuyện khác:
– Ba mẹ em lúc còn nhỏ chắc thương em lắm hở Hiền?
Thục Hiền dạ, thân thể áp rút hơn vào lòng tôi kể lể:
– Hồi em con nhỏ, nhà lúc đó tuy không dư giả gì, nhưng chúng em thật hạnh phúc. Mẹ thì một mặt ở nhà chăm nom em, mặt khác may quần áo kiếm tiền thêm cho gia đình. Cha em thì đi suốt cả ngày, ít có mặt ở nhà. Nhưng mà, mỗi lần cha về đều cho em bánh kẹo, đồ chơi. Oâng dỗ dành em, hỏi em ở nhà có ngoan không, rồi nào là có thích đồ chơi nào không, kỳ sau ba sẽ mua về. Tới mỗi ngày lễ, cha đều dẫn gia đình ra công viên, rạp hát, chơi đùa thật vui vẻ. Em….lúc ấy thật hạnh phúc anh ạ.