Ngày 20/04/02,
Vợ và con yêu dấu,
Đã lâu rồi, anh không đến thăm em và con, và điều mà anh hằng cầu ước là mong em và con luôn được sức khỏe. Khi em nhận được lá thư này, thì anh đã đi đến một thế giới khác. Chết với anh vốn không phải là điều sợ hãi, mà với anh luôn là sự bình an của con và em. Anh vẫn hằng luôn mặc cảm và thấy tội lỗi về mình, nên anh không đủ can đảm đến trước mặt em và con nói một câu xin lỗi, vì trăm sai ngàn lỗi do anh tạo ra.
Nếu ngày đó, anh không dụ dỗ rồi cưỡng hiếp em, và làm em mang bầu thì em quyết sẽ không theo anh mà sống một cuộc đời khổ cực như vầy. Em chẳng những không hận anh mà còn lo cho anh từng li từng tí một. Em nào biết, sự tận tình đối đãi của em chẳng khác những nhát dao cắm sâu vào tim anh. Anh, một gã du côn, đầu đường xó chợ, ai cũng khinh bỉ mà có được một người đàn bà như em, thì có ai tin được. Huống chi, anh bị ghiền xì ke, bài bạc, ân oán giang hồ có lẽ kiếp này muốn bỏ cũng không dứt, nên đó là quyết định khiến anh rời xa em, xa con vì không muốn hai người bị lụy mình vào con đường đen tối không lối thoát này. Anh nói đây, không phải xin em một giọt lệ thương xót, hoặc chứng tỏ anh quyết định lìa xa em là đúng. Anh đơn giản chỉ muốn xin em, và con hãy nhớ tới anh như là một người chồng, người cha đã và luôn yêu thương vợ con. Chỉ vậy thôi, là anh đã mãn nguyện lắm rồi.
Thục hiền, con gái ngoan của cha, đã lâu lắm rồi, cha đã không được bế con vào lòng như thưở nào. Có lẽ, cha cũng không còn cơ hội này nữa. Cha xin lỗi, vì đã không tròn trách nhiệm một người cha, không tròn trách nhiệm nuôi nấng con nên người, và không tròn trách nhiệm cho con tình phụ tử mà các đứa con gái khác có. Cha không có gì đền bù cho con, mỗi năm, ngày sinh nhật con, cha đều mua một món quà nhưng cha không dám đem đến tặng con, chính cha cũng không biết tại sao nữa? Hoặc có lẽ, cha nghĩ cha không đủ can đảm đứng trước mặt con, nói với con cha là cha của con. Cha không biết con sẽ nghĩ gì về cha? Khinh bỉ? Ghớm ghiếc? Hay là kính trọng? Không, cha không dám nghĩ đến. Có lẽ từ năm nay, con sẽ không nhận được món quà của cha, nhưng cha có dành dụm một số tiền trên bước đường đời của cha, hy vọng con có thể mua được món đồ con thích. Và cuối cùng, cha chúc con một cuộc đời vui tươi, sáng lạng, thành công trong cuộc đời.
Anh/cha xin dừng thư… chúc em và con luôn được mạnh khoẻ nhé!
Thân thương
Lá thư đã đọc xong, mà dường như dư âm của Tư Xịt vẫn luôn bên tai chúng tôi. Tôi cảm khái cho một anh hùng vô danh, một người cha vĩ đại vì mang nặng chữ tình chữ nghĩa mà bỏ mình. Tôi nắm lấy tay Thục Hiền và giọng ân cần nói:
– Thục Hiền, anh với bác Tư lúc sống rất thân thiết với nhau. Nếu em không ngại, anh sẽ thay bác Tư chăm sóc cho em. Em chịu không?
Thu Hiền ngập ngừng:
– Cảm ơn anh.. anh tên là..
– Hùng
– Anh Hùng, cảm ơn anh đã lo lắng cho em, nhưng đời sống em cũng khá ổn định, không lo lắng gì cả. Em chỉ buồn vì mất đi bố, nhưng anh đừng lo quá, em có thể tự chăm sóc lấy mình mà.
Biết Hiền nói vậy tỏ ý muốn đuổi khéo, tôi cũng không còn gì để nói nữa nên đứng dậy chào Hiền rồi ra về.
12/09/03
Trang thứ ba của bạn trai,
Chào nhật ký thân mến,
Ngày hôm nay, khi tôi mở mắt, đầu óc thật thảnh thơi và cõi lòng bình lặng. Mối tình nghiệt ngã giữa tôi và em nay đã khép kín vào sâu cõi lòng. Tôi đang yêu, và được yêu. Một người con gái khác đã xâm chiếm tâm hồn tôi. Mỗi lần tôi gặp người con gái này, cô ta cho tôi những niềm vui nhỏ nhen, nhưng đã xoa dần mối đau cuộc tình đã lỡ của tôi và em. Sự trẻ trung, thân ái, và một điểm cười luôn kề bên miệng làm tôi thương lắm. Chúng tôi thường rủ nhau đi rạp hát, shopping, và sàn nhảy nữa. Cuộc đời tôi bỗng trở nên vô tư, yêu đời và cái xã hội tôi đang sống dường như sôi động hơn.