Nhật ký ơi, mình đã khóc. Mình còn có thể làm gì hơn, ngoài khóc? Mình không biết. Không biết đó là giấc mơ hay sự thật phũ phàng. Anh ấy đã cho mình những phút giây đẹp nhất và hằng muốn trăm năm kết duyên với mình. Oâi, phải chi nếu mình không bị bệnh bất trị và không muốn anh ấy biết để rồi đau khổ, và chia tay với anh ta, mình sẽ không bị đau đớn như vầy. Cái cảm giác chua cay, tiếc nuối, rất khó chịu nhật ký biết không? Tới bây giờ mình vẫn không biết quyết định mình làm là đúng hay sai? Mình vẫn nhớ anh lắm lắm…
o O o
Giá lạnh, cô đơn, lẻ loi là cái cảm giác phải có của những kẻ chẳng cần màng tới đời. Tôi hiện giờ có lẽ là một trong những kẻ chán sống ấy. Sau hai lần chết sống với tử thần, tôi chán nản với kiếp sống hiện tại và không còn muốn tiếp tục nữa. Nhưng liệu tôi có thể bộc lộ ra cảm giác ấy không, khi người ngồi kế bên tôi là Đầu Rồng. Hắn, tay trái bị trúng đạn, máu chảy ròng xuống chiếc áo da khoác ngoài. Đầu Rồng nét mặt vẫn oai nghi, trầm lặng, trên môi là điếu thuốc đang hút dở dang. Hắn kêu tôi lái về ổ của Rồng Đen, và dĩ nhiên tôi là tớ, không thể trái lệnh của chủ. Đầu Rồng chợt lên tiếng hỏi tôi:
– Mày thấy sao rồi?
– Em muốn ngủ, chỉ muốn ngủ thôi.
Tôi đáp dù không phải là lời thật trong lòng. Đầu Rồng gật gù:
– Phải, con người cần ngủ, lúc nên tỉnh thì phải hiểu rõ chuyện mình làm, còn bằng không nên ngủ là tốt nhất.
Ngừng một lát, hắn nói tiếp:
– Mày chở tao về rồi hãy ngủ một giấc ngon đi, trận chiến chỉ mới bắt đầu cho mày thôi!
– Trận chiến?
Tôi hỏi ngạc nhiên. Và Đầu Rồng gật đầu, hắn dựa đầu vào bành ghế, chậm rãi nói:
– Ừ, kể từ ngày mai, mày theo tao. Mày thế chỗ thằng Thiên. Mày sẽ biến thành một con rồng trong những con rồng, và chỉ ở dưới quyền của tao thôi! Mày dám không?
Tôi tần ngần suy nghĩ, rồi cuối cùng gật đầu:
– Tư Xịt từng nói với tôi, anh đã quá mệt với cuộc sống giang hồ, và ước mong anh muốn là có một mái nhà ấm cúng, chỉ thế thôi…
– Phải, rồi sao?, Đầu Rồng đáp lại.
– Anh Tư đã không hoàn tất được ước nguyện, thì tôi sẽ. Nhưng… không phải là lúc này. Đây là lúc tôi còn tỉnh, còn đủ sức để ganh đua với đời, tôi sẽ theo anh, Đầu Rồng.
– Khá lắm!!
Đầu Rồng mỉm cười nhẹ nhỏm, và hắn nhắm mắt lại. Hắn đã có thể nhắm mắt được một lát.
o O o
Bắt đầu từ lúc ấy, tôi trở thành tay chân của Đầu Rồng. Lúc gia nhập hội, Đầu Rồng chỉ nói với tôi một câu, nhưng từng chữ một tôi đều khắc ghi trong lòng:
– Hùng, là một kẻ cầm đầu của hội, mày sẽ có một bao phục rất to lớn, nhưng mày chỉ cần nhớ, mỗi hành động của mày dù đúng hay sai cũng phải mang đủ trung, dũng, nghĩa thì mới phục lòng bầy em được, nhớ rõ!!
Hội Rồng Đen lấy rồng làm biểu tượng. Rồng là một giống vật thần linh, hàm chứa một sức mạnh vô biên và bá địch. Tôn chỉ của hội là biến từng thành viên của họ thành những con mãnh rồng vùng vẫy vô địch trước cõi đời đen tối. Hội làm đủ các phi vụ, xì ke, bạch phiến, đâm thuê chém mướn, mở sòng bạc ngầm động điếm để lấy tiền trang trải. Thế lực họ rải khắp nơi trên nước, với số thành viên gần năm ngàn người. Theo hầu kẻ cầm đầu là ước mơ chung của năm nghìn người ấy, và tôi là kẻ may mắn được Đầu Rồng chọn ra, nên tên tuổi tôi chẳng mấy chốc đã vang rần trong giới xã hội đen.
Với cái danh nổi cồn, tôi phải gánh những trách nhiệm lớn lao. Ở trong xã hội đen, chỉ phân biệt có hai loại, địch hay bạn. Không phải chỉ đơn giản là một câu, nếu không hài lòng nhau, anh đi đường anh, tôi đi đường tôi, mà là, không phải mày chết thì tao chết. Đó là luật đen duy nhất quyết định sống còn của giới giang hồ đâm chém. Đứng ra làm kẻ cầm đầu một nhóm người trong hội thì trước hết phải khuất phục họ bằng uy, sau mới dùng nghĩa đối tiếp, thế thì cái uy dũng của mình mới hữu dụng. Trước hết, tôi vâng lệnh tiếp thu phần đất cai quản của bang 5T, rồi xâm chiếm những bang hội khác. Hàng trăm trận đâm chém tôi ra mặt chỉ huy. Có thể nói cái thời của tôi nó đang đỏ, nên lần nào cũng chiến thắng, bất bại.