Nói về Tả Lãnh Khương khi bị một chưởng ngay giữa ngực văng xa ra bảy trượng và bắt đầu rơi như xuống như thác đổ. Lúc này chàng chỉ thấy toàn thân tê nhói. Hai mắt mờ trong sương khói. Chàng cố định thần để định rõ phương hướng rơi nhưng tốc độ rơi quá nhanh làm chàng trong chốc lát không phân rõ được đâu là vách đá để bám vào. Cộng thêm xuống càng sâu, vực càng thâm thẩm đen tối. Hàn khí mờ ảo từ dưới vực thẳm xông lên lạnh buốt trong xương. Chàng dùng các chiêu thức trong Ngọc Nữ Kiếm Pháp ra để bắt lấy các nhánh cây mọc trên vách đá. Nhưng vì thương thế quá nặng nên khi tay chàng chạm vào cành cây thì không còn sức bám lấy. Phần còn lại vì những cành cây yếu ớt không chịu nổi sức nặng của chàng nên gảy lìa từng khúc. Tiếng kêu “rắc rắc” vang lên mỗi khi chàng lướt qua những nhánh cây khô dễ gãy. Cũng vì thế mà những cây nhọn mọc quanh sườn núi đâm túi bụi vào người của chàng rát buốt.
Chàng rơi không biết bao lâu và bao xa, thì cuối cùng một tiếng “bịt” của thịt da chạm vào một vật gì mềm nhũn thì chàng nằm lịm ra đó. Khi chàng tỉnh lại thì không biết đã hôn mê mấy ngày mấy đêm rồi. Thấy toàn thân tê cóng. Ngực thì đau nhói. Chàng cố định thần nhập định để dùng “thiên nhãn thông” tỏ tường nơi chốn chung quanh. Mới hay là chàng rớt lên một cái đầm lầy. Thật là một điều may mắn cho chàng ! Chàng quờ quạt đôi tay trước mặt tìm kiếm bất cứ vật gì để níu lấy. Chàng chạm vào một cành cây mọc ra từ vách đá và ra sức kéo thân người lên. Chàng bỗng thấy thân thể rã rời không còn chút sức lực nào ở hai cánh tay. Bụng đói cồn cào, đầu đau như búa bổ đoán chừng đã nằm ngất ở đây có hơn mười ngày. Bước lên một tảng đá cao, chàng quờ quạng vói tay vuốt dọc theo những nhánh cây để kiếm mấy trái cây và nấm mọc quanh đó. Cầm một nấm trong tay chàng nhét ngốn vào miệng. Trong bóng đen mù mịt chàng không biết là chàng ăn trái nấm gì, độc hay không độc. Mặc kệ, bụng quá đói chàng không thể nào nhịn được nữa. Vừa nếm vào, chàng thấy quả có vị chua, ăn hết trái thì thấy cổ họng có vị chát giống như là táo. Hà hơi vào tay để ngửi thì thấy có một mùi thoang thoảng thơm ngát. Chàng tiếp tục vớ vét nấm ở dưới đất và nhét vào mồm và ăn không biết là bao nhiêu nữa, khi cảm thấy bụng mình căng cứng thì chàng nằm vật ra mỏm đá đễ dưỡng khí. Chàng không biết rằng vừa rồi chàng ăn nhằm nấm Linh chi là một lại nấm quý. Bởi thế khi chàng nuốt vào bụng và ra sức đề khí thì thấy một luồng hơi nóng từ trong bụng xông ra, toàn thân cảm thấy khoan khoái, tinh thần phấn chấn lạ thường.Vết thương trên ngực dường như muốn khỏi hẳn. Chàng ngồi xụp xuống mỏm đá đầy rong rêu còn ướt mem, xếp bằng tròn thở ra và niệm lại Ngọc Nữ Khẩu Quyết để chữa thương.
Khí trong người chàng lại rạo rực dâng tràn như có trăm ngàn thau nước mát đổ vào giếng khô. Một luồng khí lạnh chạy từ huyệt Thần đạo ở lưng chạy ngược lên đến các huyệt Thiên Trụ và Hoàn Khiêu từ đó tỏ ra các đốc mạnh. Làn hơi mát mẻ làm cho chàng thấy khoan khoái vô cùng. Được nữa canh giờ nội thương trong người của chàng đã khỏi hẳn, chẳng những thế nội lực có phần gia tăng, chàng không hiểu là tại sao và cứ ngỡ là giao hợp với Ngọc Diệm Dâm Bà làm cho chàng nội lực gia tăng. Ngoại thương do cành cây cào quét đối với chàng lúc bấy giờ như liễu phất phơ dưới gió, chẳng nhằm nhò gì !
Chàng bắt đầu lần bước men đầm lầy tay lần mò theo vách đá để đi sâu vào một cái hang động tối đen ngòm. Sình lầy lún quá đầu gối của chàng đã không làm cho chàng chậm bước. Giở thuật phi hành chàng rảo bước trên mặt sình như trên bộ. Đi được chừng nữa dặm, chàng bỗng nghe tiếng rên la của ai đó trong âm động đen tối. Chàng cố dùng “thiên nhĩ thông” để phán đoán tiếng rên đó phát ra từ đâu. Chàng nhận định ra tiếng rên đó là của một người đàn ông trạc tuổi trung niên, hơi thở yếu ớt phát ra từ sau vách đá. Chàng lần theo tiếng rên đó để bước tới. Khi chàng thò đầu qua vách đá để xem xét thì mới thấy một tấm vải bào màu lam bao trùm một thân thể ốm tong. Chàng cẩn thận bước tới gần vô tình dẫm phải một vật gì mềm mềm, chàng giật mình nhảy phóc lên mỏm đá căng mắt quan sát thì mới hay chàng dẫm lên cái xác của con cá sấu. Nó phơi cái bụng trắng phau lên hướng mặt của chàng. Hai mắt nó bị lồi ra chắc là bị một chưởng ngay đỉnh thái dương nên chết tốt ! Chàng dùng Thiên Nhãn thông để nhìn lại vị tiền bối mặc áo lam bào đang bò lết rên rĩ. Hóa ra một vị đạo sĩ râu tóc bạc phơ, trông giống như một vị Tiên ông. Chàng để ý phía dưới vết thương ngay giữa đùi ông thì thấy máu tuôn ra rĩ rã, phần lớn đã khô. Chàng đoán rằng vị tiền bối này chắc đã giao tranh với con sấu này bởi xung quanh sình lầy vung vảy khắp nơi mô tả một cảnh ác chiến. Chàng bỗng lên tiếng:
– Tiền bối, người thấy sao hả ?
Chỉ có tiếng rên rĩ rả phát ra từ cổ họng của vị tiền bối. Chàng phóng thân mình tới trước mặt của người đó rồi đưa bàn tay ông ta lên để bắt mạch. Nhịp mạch yếu ớt ! Máu mất quá nhiều ! Chàng đỡ ông ta dậy rồi điểm vào huyệt Bách Hội trên đầu của lão cho tỉnh lại. Rồi điểm huyệt đạo ở bên đùi để cầm máu. Sau đó chàng dùng hai bàn tay đặt lên lưng của ông để truyền nội lực trong mình qua. Nếu không nhờ chàng ăn nhằm phải nấm Linh chi thì sức lực của chàng không hồi phục mau như thế để mà chữa thương cho ông. Khi bàn tay của chàng vừa áp lên lưng của ông thì một luồng nội lực như trường giang trôi mãi không ngừng lan tràn qua khắp các nhậm đốc nhị mạch của vị tiền bối kia làm cho khói bốc qua đỉnh đầu. Không đầy nữa canh giờ thì ông ta đã mở mắt ra và nói chuyện được :