Như đã suy tính sẳn, sáng hôm sau Hoàng chờ lão Quang vừa vô văn phòng, cánh cửa chưa kịp đóng hẳn thì gã đã tới nơi ngưỡng cửa. Quang quay lại thấy gã, lão cười tươi:
– Chú Hoàng hả? sao đây? có chuyện gì sớm vậy?
Hoàng vẻ khúm núm, giọng đầy cung kính:
– Em nghe hôm qua xếp tới nhà mà em lại nhằm lúc đi vắng nên sáng nay đến chào hỏi xếp luôn tiện xin phép được nghỉ dăm ba bửa về Cần Thơ có tí chuyện cần.
Lão Quang chỉ cần nghe câu cuối, lão sáng mắt lên hỏi dồn:
– Vậy sao? chú định đi mấy bửa? đi một mình hay đi với tụi nhỏ?
– Em chỉ đi một mình thôi xếp, định chiều nay đi, ba hôm sau sẽ trở lên, xin xếp phê chuẩn cho. Giọng Hoàng như nài nỉ nhưng thật ra gã biết làm gì Quang không ưng thuận, thứ nhất, Hoàng biết, lão Quang sẽ nhân cơ hội nầy “đớp lấy”con Trúc, thứ hai là công việc của gã đâu có gì quan trọng, có cũng như không. Quả nhiên, Quang nghe Hoàng nói vậy, lão như mở cờ trong bụng, lão đon đả:
– Thế à? vậy thì chú cứ thong thả nhé, không cần gì phải gấp gáp về làm việc đâu. Như biết mình đã lở lời, lão cười đính chính:”chú đừng hiểu lầm tôi nhé, ý tôi là cái việc chú xin, tôi và ủy ban đang cứu xét sắp có kết quả rồi, biết đâu chừng chú về sẽ có tin tốt, nhưng tôi không chắc đâu nhé, chú biết đấy, đâu phải mình tôi quyết định được… ”
Hoàng nghe đến đây gã cả mừng, đã từ lâu gã chạy chọt, thiếu điều như muốn lạy ông xếp nhưng chưa có một chút gì an ủi, bửa nay bổng nghe xếp nói như vậy gã xúc động mừng rơn. Gã hiểu xếp muốn gì, gã lấp bấp:
– Thế thì em xin xếp trọn một tuần nghỉ phép cho được rộng rãi thời gian, không biết có được…
– Được mà, chú cứ nghỉ một tuần đi cho thoải mái nhé. Lão Quang cướp lời Hoàng, lão nghỉ:”một tuần đủ rồi, làm gì không được chứ? “.
– Vậy, bắt đầu ngày mai em xin nghỉ đúng một tuần, à quên nửa, nhà có hộp bánh “bich qui” tí chiều xin ghé tạt qua nhà biếu xếp ạ, không biết chiều nay xếp có nhà không? Vừa hỏi, gã vừa hồi hộp nhìn lão Quang chờ câu trả lời.
Làm gì Quang không hiểu, lão lấy làm hài lòng, thằng đàn em nầy “xài được”, mới đầu lão chỉ có ý định đẩy đưa cho được việc, nay thấy thằng đàn em có “lòng thành” như vậy thôi thì củng cho nó cơ hội, lão cười đáp:
– Thế à? thế thì khoảng 6 giờ nhé, chú lại đằng tôi nhé, tôi đâu biết chú khách sáo thế. Vừa nói lão vừa cười cười… Hoàng thì như cởi mở tấm lòng. Gã nắm chắc cơ hội phục chức trong tay, vừa có con Trúc lại có hộp “bánh quy” độn mấy chục cây vàng mà gã đả chuẩn bị bao lâu nay… Gã nín thở đè nén cơn xúc động, khép nép xin phép lui ra về nhà chuẩn bị…
Đảo mấy vòng đi mua sắm, phải nói là lão Quang kiên nhẫn tột độ, lão không hấp tấp, trái lại lão rất từ tốn. Lão nghỉ:cái gì củng từ từ mới có hương vị, bởi vậy khi con Trúc nói muốn đi “bát phố” coi quần áo, lão liền dẩn con nhỏ hết tới chổ nầy tới chổ nọ, bất cứ cái gì con nhỏ trầm trồ là lão mua liền. Lão làm con Trúc cảm động ra mặt bởi vậy sau khi mua sắm đã đời, lão Quang hỏi nó còn muốn đi đâu không, nó nói tỉnh bơ:”mệt rồi, kiếm chổ ngồi nghỉ mát cho sướng. “Bởi vậy lão chở nó vô khu xa lộ Đại hàn, lão nói ở đây có quán ăn ngon lắm, lại mát mẻ nữa”. Con Trúc tỉnh bơ, nó nói” sao cũng được bác quyết định đi”. Bây giờ trời đã quá trưa, gần cuối xa lộ đại hàn lão Quang cho xe rẽ vô một hẻm nhỏ được không đầy một phút đã thấy một khu um tùm cây cối khá rộng, khoảng giửa là một khuông viên khá đẹp, trang trí như một nhà hàng nhưng không nhìn thấy bản hiệu. Con Trúc mở mắt lớn nhìn chưa kịp lên tiếng hỏi thì lão Quang cười cười nói:
– Ở đây có nhiều món ăn ngon lắm, vô ăn thử rồi biết. Rồi lão ngừng xe, chung quanh đó cũng có năm bảy chiếc xe đậu nhưng không thấy thực khách đâu hết. Lão Quang và con Trúc chưa bước qua cổng đã thấy một mụ sồn sồn ra khẻ mĩm cười gật đầu chào, mụ hỏi:
– Một nửa hay toàn phần anh Năm nhỉ? vừa nói mụ vừa nheo mắt nhìn con Trúc, rồi không đợi lão Quang trả lời, mụ lớn tiếng vọng ra đàng sau: