Em đang mãi mê chụp lén Công Chúa với Hồ Ly thì con Lacoste đến níu áo em.
– Anh N ơi!
Mặt nó buồn lắm, em nghĩ nó đang gặp chuyện gì đó không vui.
– Sao em?
Nó liếc nhìn xung quanh rồi nói nhỏ với em.
– Anh vào bếp nói chuyện với em được không?
Rồi nó dẫn em vào bếp, trong bếp không có ai cả, khá yên ắng. Nó có vẻ căng thẳng lắm, nó cứ đứng yên trong bếp, em nghe được cả hơi thở và nhịp tim của nó nữa.
– Sao em?
Nó ngước lên, nhìn em tha thiết rồi lại cúi mặt xuống, giọng nó run run, lí nhí:
– Anh ơi! hình như…hình như…em…có thai rồi!
– Em nói cái gì?
– Hình như…em…có thai! Hức hức
Nó bắt đầu mếu, em thì đầu óc quay cuồng, không tin nổi những gì vừa nghe. Em bắt đầu suy diễn lung tung, em nghĩ đến chuyện phá thai, nghĩ đến chuyện nuôi con…Em sợ lắm, vã cả mồ hôi lạnh. Em tự hỏi hôm ấy đã rút ra rồi cơ mà, em còn bắn lên bụng nó nữa, sao lại có chuyện vô lý như thế được.
– Sao em biết!
Nó nức nở:
– Từ. hôm. đó, Em..hu hu..sợ..lắm, em…cứ..lo…lắng…mãi…rồi..một tuần sau…em…mua..que..thử thai, nó…hiện…2…gạch….Hu hu hu
Lúc này em như muốn vãi cả ra, mặt em như không còn một giọt máu nào nữa. Em lấp ba lấp bấp:
– Cái que ấy chắc không chính xác đâu em…
– Chính. Xác. Mà. Hu hu hu hu…
Em vội dỗ nó nín để tránh mọi người chú ý, em thì thầm vào tai nó:
– Tý nữa anh chở em đi khám nhé!
Nó sợ hãi
– Hong, hong, em không đi, em sợ lắm, huh u
– Chỉ khám thôi em, khám thôi, xem có bầu hay không thôi, không có làm gì hết…
– Hu hu hu, mấy ngày nay em sợ lắm, em sợ mẹ biết lắm….
Em ôm nó vào lòng, ôm nó an ủi:
– Thôi không sao hết, chưa chắc có thai đâu, chút nữa anh chở đi khám…
Nó tựa vào lòng em, rồi gật đầu…
Một hồi sau nó nín, nó vào WC rửa mặt, em thì tranh thủ ra gặp chị L vờ xin chở Lacoste đi mua đồ ăn trưa.
Trên chiếc 67 huyền thoại, em cùng Lacoste phóng bạt mạng đến bệnh viện gần đó. Trên xe nó sợ lắm, cứ khóc mãi. Đến bệnh viện, em dắt tay nó đến khoa sản. Ngồi chờ một hồi thì bác sĩ gọi tên, em cùng nó vào trong. Em khai với bác sĩ rồi nhờ bác sĩ khám lại xem có thật là có thai không, đoạn rồi bác sĩ mời em ra ngoài để tiện khám thì Lacoste không chịu, nó đòi em ở lại. Thế là em đành ở trong cùng nó xem bác sĩ khám.
Quy trình khám khá lằng nhằng. Đầu tiền, bác sĩ cho nó nằm trên giường, cởi quần, vệ sinh âm đạo, rồi dang chân ra, ổng lấy một cái kẹp mỏ vịt nhét vào trong âm đạo rồi banh ra xem, sau khi nhìn chăm chú thì ổng lấy mẫu dịch nhờn. Con Lacoste nằm ấy mà ngượng đỏ cả mặt, em thì sốt ruột quá mà cũng chả còn tâm trí đâu mà hứng khi nó nằm ở tư thế đó. Sau khi lấy mẫu dịch nhờn thì ổng bắt đầu siêu âm. Nhìn vào cái màn hình em chẳng thấy được gì cả, chính xác là không hiểu. Siêu âm xong thì ông thì đưa cho Lacoste một cái khay nhỏ để lấy mẫu nước tiểu. Sau khi lấy mẫu nước tiểu thì lại lấy mẫu máu. Xong xuôi, bác sĩ kêu em và Lacoste ra ngoài chờ.
Ngồi ngoài sảnh chờ, Lacoste như người mất hồn, môi nó tái nhợt, em vội đi mua cơm hộp và nước đến cho nó ăn. Nó vừa ăn vừa mếu máo:
– Anh ơi! lỡ như có bầu thiệt…thì sao?
– Không có đâu em!
Em cố gắng trấn an nó
– Nhưng lỡ có thì sao?
Em thở dài…
– Thì…thì phải phá đi chứ sao!
Bỗng nhiên con Lacoste nức nở lên.
– Hong, em sợ lắm, em không phá đâu!
Em trấn an nó
– Nếu có thai thì cũng chỉ khoảng 2, 3 tuần thôi em, phá thai bằng cách uống thuốc được mà…
– Uống thuốc có đau không anh?
– Anh…anh không biết nữa, chắc không đau đâu…
Nó khóc quá trời, em lấy tay mà chùi nước mắt nước mũi cho nó, nhìn nó tội nghiệp lắm. Em thì chỉ biết tới đâu thì tính tới đó…
Khoảng 30 phút sau thì bên phòng xét nghiệm gọi tên, em với Lacoste đến gặp bác sĩ, bac sĩ đưa cho cả một đống giấy tờ, nào là giấy xét nghiệm máu, giấy xét nghiệm HIV, giấy xét nghiệm tiểu đường…và cái cuối cùng là giấy kết quả…
Em nhìn vào mà trời đất như sụp xuống, Lacoste đã có thai hơn 2 tuần…Em bủn rủn cả tay chân, em nhìn Lacoste.
– Em có thai rồi…
Nó nghe xong mà đứng hình, nó như muốn ngã, em liền dìu nó đến ghế nghỉ. Đoạn rồi em vào nói chuyện với bác sĩ, tham khảo cách giải quyết. Bác sĩ khuyên em nên giữ lại thai, phá đi sẽ không tốt cho sức khỏe Lacoste, thai chỉ mới hơn 2 tuần nên có thể phá bằng thuốc được, sau khi được bác sĩ khuyên răn và góp ý thì em quyết định phá, rồi bác sĩ kê cho em một đơn thuốc phá thai hết hơn 300 ngàn, còn dặn dò em cách cho “vợ” uống, triệu chứng khi uống, rồi phải thường xuyên đến bệnh viện để bác sĩ theo dõi. Em phần nào yên tâm hơn…
Em với Lacoste nán lại bệnh viện một hồi để nói chuyện. Em nói với nó về chuyện phá thai bằng thuốc.
– Phá thai bằng thuốc có vẻ an toàn hơn đó em.
– Có đau không anh?
– Bác sĩ nói là trong thời gian uống sẽ bị đau bụng dữ lắm, còn đi ra máu nữa.
Nó bắt đầu sợ sệt
– Em sợ lắm, em sợ….
Em ôm nó vào lòng mà dỗ dành:
– Anh luôn bên cạnh em mà, không có gì phải sợ hết!
…
Hôm ấy chị L chửi em với Lacoste quá trời vì đi đến hơn 5h mới về, em bịa là bị công an bắt xe rồi làm thủ tục này nọ nên hơi lâu. Rồi Lacoste lủi thủi vào quán mà làm việc, em thì cũng chuẩn bị chở Hồ Ly đi tập.
Trên đường, Hồ Ly cứ kể chuyện ăn Tết ở nhà, em thì cứ ầm ừ cho qua. Em lúc này không còn tâm trí gì để nghĩ đến chuyện khác nữa. Hôm ấy tập cũng bình thường, tập xong em lại chở Hồ Ly về. Một mình trên chiếc 67 huyền thoại, em cứ thẫn thờ mà chạy, trong đầu em hiện lên những trường hợp xấu nhất về chuyện bầu bí này, em lo lắm, đây là lần đầu tiên em bị áp lực đến vậy.
Về đến nhà, em tắm rửa, lục cơm nguội ăn rồi lên phòng ngủ. Em chợp mắt được một chút thì có điện thoại, Lacoste gọi:
– Anh nghe!
– Anh ơi! Em…Em…Em không muốn phá thai đâu!
Em sửng sốt mà tỉnh cả ngủ
– Em nói gì vậy?
– Em không bỏ con đâu…Hức
Em lúc này rối lắm, tự dưng nó không chịu phá, em hít một hơi thật sâu rồi bình tĩnh hỏi nó:
– Tại sao? Bây giờ chưa phải lúc đâu em!
– Em biết…nhưng như thế là giết con, em không muốn!
Em cố gắng thuyết phục:
– Bây giờ anh và em vẫn còn đi học, chưa có công ăn việc làm ổn định thì sao mà nuôi em bé được hả em? Nó sẽ ảnh hưởng đến tương lai của em đó.
Nó bắt đầu òa khóc
– Tại anh…hết! anh phải…chịu,trách, nhiệm! hu hu. Em không muốn giết con em đâu…
Nó vừa khóc vừa khăng khăng đòi giữ lại đứa bé làm em rối cả lên, lúc này đầu óc em hoàn toàn trống rỗng, không suy nghĩ thêm được gì để thuyết phục nó. Lacoste nói đúng, em là người phải chịu trách nhiệm cho việc này, và em đang cố gắng trốn tránh, em nhìn lại mình, thấy mình thật hèn hạ…Em hít một hơi thật sâu.