VN88 VN88

Truyện người lớn 18+ Chị Quản Lý Dễ Thương – Phần 1

Đoạn rồi anh K gọi con Lacoste tới chơi thì nó từ chối, không lẽ nó giận em đến vậy ư, mà nếu giận thì tại sao lại đi chung với em, thiệt chả hiểu nổi. Trời sụp tối thì mọi người rời bãi biển để đi ăn hải sản. Cà nhóm vào một quán ở gần bãi luôn, rồi gọi đồ ăn thức uống, nào là bạch tuộc nướng, tôm cua, lẫu cá, đủ hết cả. rồi bia bọt các thứ, riêng con Lacoste thì uống Coca. Chị L uống hơi nhiều, mặt đỏ hết cả lên. Em liếc sang con Lacoste thì nó cứ ngồi im một mình, chả nói chả cười gì cả. Em liền gắp đồ ăn cho nó. – cám ơn anh! Nó cảm ơn rồi lấy điện thoại ra bấm. Em cũng chả biết nói gì thêm, quay lại chém gió với anh K và mọi người tiếp. Nhậu xong cả nhóm đi dạo trên vỉa hè, đoạn thấy một hàng cây rất đẹp, có cả xích đu nữa, rất thơ mộng. Cả nhóm dừng lại chụp hình. Lúc đó, một con bé làm ca sáng gọi em: – Anh đẹp trai ơi chụp với em một tấm đi! Nghe thích lắm mấy thím ạ. Rồi em vào đứng tạo dáng với nó cho con kia chụp, rồi đổi người chụp qua chụp lại, chả con nào thèm chụp với hai thằng lựu đạn cả. Đoạn rồi em chợt thấy con Lacoste cứ liếc liếc em thấy ghê lắm mấy thím ợ. Sau buổi đi chơi mệt lã thì mọi người về khách sạn ngủ. Em đang lim dim thì điện thoại reo, chị L gọi. – N hả, chị ngủ hong được, em đi hóng mác dzới chị được hong? chỉ nài nỉ quá nên em cũng ráng đi, dù rất buồn ngủ. Cả hai đi dọc dưới bãi biển, tám đủ thứ chuyện, gió mát ***g lộng, sóng vỗ rì rào, lãng mạn lắm mấy thím ợ. Em gằn giọng hỏi chỉ: – Bộ chị không yêu chồng chị hả? – iu chớ! – Vậy sao chị còn…ấy với em? – Tại em đẹp chai Giờ em đã xác cm nó định là chị thuộc dạng mê trai rồi. Đoạn rồi chị quay lại nhìn em thắm thiết rồi kéo em vào vách tường gần đó rồi nhẹ nhàng hôn em, cả hai âu yếm nhau một hồi thì chỉ đẩy em vô vách rồi tụt quần xuống và… Em xin không kể chi tiết cảnh này nhé, chỉ có BJ thôi chứ không làm gì thêm hết. Sáng hôm sau, tới 12h trưa em mới ngủ dậy, em xuống sảnh ăn trưa rồi đi lòng vòng mua ba cái quà lưu niệm. Bỗng em có điện thoại, Lacoste gọi: – Anh nghe! – Anh về khách sạn gặp em được không, có chuyện gấp. – Ờ…Ờ…Rồi ok! Em về khách sạn gặp nó, nó hốt hoảng nói em: – Anh chở em về được không? – Gì! Mới đi chơi được có tý đã về rồi? – Mẹ em bắt về. Mẹ nói mẹ ở dưới quê thêm mấy bữa nữa nên em mới dám đi. Ai ngờ mẹ về đột xuất, nãy mẹ gọi điện la quá trời. Em cũng không muốn chở nó về lúc này mấy thím ợ, đi chơi chưa được lâu, đường xa lắm chứ có phải từ quán tới nhà nó đâu. – Hay anh bắt xe Phương Trang chở em về nhé. – Không! Em sợ đi một mình lắm, anh chở em về đi. Nó năn nỉ mãi, rồi em cũng đành phải đồng ý. Em báo với anh K và mọi người rồi 2h chiều hôm đó chở nó về luôn. Đi trên đường nó cứ gật gù sau lưng em suốt, rồi em hỏi – Em bị sao vậy! – Em thấy chóng mặt quá… Em thấy nó có vẻ mệt thật. – Hay mình nghỉ tý nha! Nó không nói gì, em tấp vô một cắn nhà nghỉ ven đường. Đoạn rồi vào lấy phòng, em dự đinh lấy hai phòng cho tiện. – Chị cho em hai phòng nhé! Bỗng con Lacoste níu tay áo em – Một phòng được rồi anh… – Lấy một phòng thôi anh, nghỉ chút rồi đi liền mà, hai phòng tốn kém lắm. Em ngỡ ngàng, không lẽ đây là kế hoạch của con bé, và mẹ nó cũng chả có gọi điện kêu nó về? – Vậy anh chị lấy 1 phòng hay 2 phòng? Em đắn đo một hồi. – Cho em 1 phòng. Đoạn rồi cả hai vào phòng, cái hơi mát từ máy lạnh tỏa ra làm tan biến mọi mệt mỏi. Em quăng balo xuống đất, nằm phịch xuống giường…Bấy giờ em mới để ý sắc mặt của Lacoste, mặt nó nhợt nhạt hẵn, em vội đứng dậy dìu nó ngồi xuống giường. – Em thấy trong người sao? – Em thấy chóng mặt quá… Dự là nó bị trúng gió rồi, em vội lấy chai dầu xanh trong balo ra xức lên hai thái dương cho nó. Cũng không thấy bớt bao nhiêu. Em hỏi liều – Để anh cạo gió cho, trúng gió kiểu này mà không cạo thì nguy hiểm lắm. Nó không nói gì, có vẻ ngại… Đoạn rồi nó tự giác cởi áo khoác ra. – Anh quay mặt chỗ khác đi! Em liền quay mặt đi, nó định cởi áo chăng? Đợi một lúc sau thì nó bảo. – Được rồi, anh quay lại đi! Em quay lại, con Lacoste đã cởi áo ngoài và áo ngực ra vất lên giường mấy thím ạ, rồi nó dùng áo khoác che phần trước lại, để lộ cái lưng trắng nõn nà. – Anh cạo nhẹ thôi nhé… Mấy thím có biết lúc đó em “ấy” lắm không, chỉ muốn giao thông ngay và luôn, nhưng đối tác đang bệnh thế kia, thật không nhẫn tâm. Em đứng dậy tắt máy lạnh, với cái ba lô, lấy ra cái cạo gió rồi nhẹ nhàng ngồi lên giường, đối diện với cái lưng của em nó. Em thấm dầu lên lưng nó rồi nhẹ nhàng đưa miếng inox cạo gió lên cạo chậm chậm theo đường xương cá. Da con gái tuổi teen mềm mịn lắm mấy thím ợ, lúc đó em chỉ muốn ôm trọn cơ thể nó vào lòng mà thôi. – Đau quá! Nhẹ thôi anh… – Nhẹ thì sao mà ra gió được! Em cạo đến đâu, nó rên ư ử đến đó , cứ như jav vậy đó mấy thím, vừa cạo mà vừa muốn thủng quần luôn.

VN88

Viết một bình luận