VN88 VN88

Truyện người lớn 18+ Chị Quản Lý Dễ Thương – Phần 1

Chắc gì nó chịu, lỡ nó sợ quá, la làng lên thì em có mà chết, bố mẹ em đang ngủ ở phòng đối diện. Em đấu tranh tâm lý một hồi lâu…sau đó quyết định đi mang khăn giấy và gel bôi trơn đi xuống toilet dưới nhà và…tự xử. Sau khi xả ra hết thì ham muốn cũng giảm đi nhiều, em lên phòng, khóa cửa để đề phòng bố mẹ vào, rồi lấy gối để xuống sàn mà ngủ. Lacoste ngủ say mèm ở trên giường. Giờ là 09:00AM, em từ từ mở mắt dậy, con Lacoste vẫn ngủ lăn quay trên giường, giờ này bố mẹ em đều không có ở nhà nên cũng an tâm, em tranh thủ đánh răng rửa mặt sạch sẽ rồi ra quán cơm tấm đầu đường ăn sáng, ăn xong em mua thêm một hộp cho con Lacoste, trên đường về mua cho nó cái bàn chải đánh răng luôn. Về đến nhà, lên phòng thì thấy nó đã dậy từ khi nào, nó đang vừa ngáp vừa vươn vai, dụi mắt. – Anh có mua đồ ăn sáng cho em nè! – C…Cám ơn anh! Đoạn rồi em dẫn nó xuống phòng vệ sinh dưới nhà đánh răng rửa mặt rồi lên phòng em ăn cơm. Ăn xong, nó lên giường ngồi buồn. Em hỏi nó: – Chút anh chở em về nhà nhé? – Em không về đâu? Mẹ đánh em chết. – Bậy, dù sao mẹ cũng là mẹ em, chỉ tại mẹ lo cho em mới đánh cho chừa đó thôi. Đoạn rồi nó chả nói năng gì, rồi lấy điện thoại trong túi áo khoác ra. Hình như đang đọc tin nhắn thì phải, mắt cứ chăm chú vào. Rồi nó bắt đầu rưng rưng nước mắt. Em đoán mẹ nó không thấy nó về nên nhắn tin xin lỗi, rồi nó đọc được nên xúc động. – Để em dọn phòng giúp anh nhé! – Thôi được rồi, dọn xong mai mốt cũng bừa như cũ thôi. Nó liền xếp chăn lại gọn gàng. Em thấy nó nhiệt tình vậy thôi cũng kệ, em đem hộp cơm ra ngoài vứt. Vừa quay vào phòng thì cái đệt…Nó đang cầm cái quần lót em lấy trộm trên tay. Chuyện là em giấu cái quần lót ở dưới gối để tối tối đem ra ngửi. Chắc lúc nó dọn giường đã vô tình thấy. Em đứng như chôn chân luôn mấy thím ợ. Chưa bao giờ em thấy khó xử như lúc này các thím ạ…Lúc đó em ước chi chết đi cho xong. Nó chẳng nói gì cả mấy thím à. Không khí bắt đầu trùng xuống, em thấy nó không nổi giận hay mắng nhiếc gì cả nên tìm cách tránh mặt ngay. – Thôi em ở đây chơi, anh xuống coi nhà… Rồi em phi thẳng xuống nhà, bật Tv để đó cho bớt căng thẳng. Cái dkm, em ẩu quá mấy thím ạ, giờ chả biết ăn nói sao với nó nữa. Cảm giác này còn tệ hơn lần em nhìn thấy chị L trong toilet nữa. Đầu óc em loạn hết cả lên, rồi đây nó sẽ nghĩ em là một thằng biến thái, bệnh hoạn rồi xa lánh em. Bất chợt nó đi xuống, em xoắn hết cả lên… – Chở em về! Em chẳng nói chẳng rằng, ra lấy xe rồi chở nó về luôn. Trên đường đi, chẳng ai nói câu nào. Chạy đến đầu hẻm… – Cho em xuống! Em dừng xe, nó bước xuống đi thẳng vào hẻm, không chào em một tiếng. Em xác định là xong phim… Em về nhà, lên phòng. Cái giường được dọn dỡ. Và cái quần sịp đã bị “tịch thu”. … Rồi thì ngày qua ngày, quán cũng đã tu sữa xong, mọi người trở lại làm việc bình thường. Trưa hôm ấy, em nhắn tin cho nó: ‘A wa ruoc em di lam nhe’ Nó không nhắn lại, em xác định là khỏi luôn. Đến giờ, em thay đồ rồi chạy xe đến quán. Đúng như em đoán, nó mua xe đạp mới. Em vào quán, con Lacoste chả thèm nhìn em một cái, nó như trở lại thời kì đầu em mới làm, một con Lacoste lạnh lùng đến rợn người. Em quay sang phía quầy bên trái, chị L đang ngồi làm sổ sách, chỉ nhìn em cười, dễ thương lắm mấy thím ợ. Rồi em bắt tay vào công việc như thường lệ, khách đông hơn hẵn sau khi tu sữa và trang trí lại, có lẽ nhờ cái bảng hiệu mới to đùng treo ở đầu hẻm. Đương làm thì có người vào quán, một bé gái lạ hoắc mặc đồng phục phục vụ của quán bước vào, tầm 19, 20 tuổi (chắc là sinh viên), cao khoảng 1m55, dáng đẹp, cột tóc đuôi ngựa, mặt cũng xinh, nhìn ra dáng con nhà giàu. Em đoán chắc là nhân viên mới rồi. Phải công nhận một điều là anh K rất có khiếu kinh doanh và mắt thẩm mỹ, lựa toàn mấy em xinh vào làm… Con nhỏ nhân viên mới kênh kênh cái mặt đi vào quán thấy ghét lắm mấy thím ạ, công nhận cũng xinh nhưng nhìn bộ dạng có vẻ đú đởn, chảnh chẹ lắm. Nó vào chả thèm chào ai cả, cứ đứng giữa quán nhìn qua nhìn lại. Chị L thấy nó thì ngoắt vào nói chuyện, em nghe không rõ lắm nhưng chắc là giới thiệu và bàn giao công việc giống như em lúc trước. Chị L vui vẻ nói chuyện với nó, tươi cười hiền hòa, cái cái mặt nó cứ đăm chiêu, lườm lườm trông thấy ghét lắm mấy thím ợ. Đoạn rồi nó quay sang nhìn em, em giật mình quay đi chỗ khác vờ làm việc. Con Lacoste kể từ ngày tịch thu “chiến lợi phẩm” của em thì nó không thèm nói chuyện với em nữa, nó đã trở lại thành một con Lacoste cũ, lạnh lùng, ít nói . Nó cứ làm việc, nhàn rỗi thì lại cứ lấy điện thoại ra bấm hoặc đọc sách. Hai thằng ôn thần kia có vẻ đang để ý con nhỏ nhân viên mới, chúng nó cứ vừa làm vừa to nhỏ với nhau mà mắt cứ liếc liếc nhìn con bé. Con “công chúa” đang làm theo lời chỉ dẫn của chị L ra đưa menu cho khách, Đệt, nhìn cách nó ra tiếp khách thấy mà muốn tát cho mấy tát mấy thím ạ , mặt thì hầm hầm, tay thì đặt menu cái kịch xuống bàn, chả hỏi han khách một câu lịch sự nào cả, khách kêu nước xong thì nó cầm menu đi một lèo vào trong quầy. Nhìn ngứa mắt vãi mấy thím ợ. Gương mặt nó nhìn khó gần lắm, cự quậu quậu thế nào ấy, giống như nó bị bắt ép đi làm vậy. Đoạn rồi khoảng 5h chiều thì chị L chào mọi người đi về trước, chắc có công chuyện nhà. Con Công Chúa không còn ai quản lý nên nó tự nhiên lắm mấy thím ạ. Nó lên ghế sofa ngồi rồi lấy iPhone 4 ra chụp hình tự sướng, nhìn ghét vãi . Giàu thế còn đi làm làm quái gì không biết, lên đây chỉ vướn tay vướn chân. Đoạn rồi khách vào, em đến bảo nó. – Ra tiếp khách kìa em! Nó ngước lên nhìn em rồi quay lại vừa lướt điện thoại vừa nói. – Sao không tự tiếp đi? Cái đệt! Càng ngày em càng muốn tát cho nó một bạt tai. Đoạn rồi nó cứ ngồi lướt iPhone, em cắn răng ra tiếp khách. Từ khi chị L đi, nó chả làm cái mẹ gì cả, cứ ngồi chơi iPhone, rồi lâu lâu lại đi lấy nước uống. Tới 6h, hai thằng lựu đạn về, con Công Chúa cũng đi ra ngoài cửa đứng, chắc nó chờ người đến rước về.

VN88

Viết một bình luận