Mời anh em cùng đọc Truyện Ma Những Tên Sát Nhân Mới Giết Hung Thủ Cũ tại chuyên mục truyện kinh dị của Phimsex.info, tuyển những truyện rùng rợn nhất của Carter Dickson không dành cho những bạn yếu tim
Đọc truyện ma: Những Tên Sát Nhân Mới Giết Hung Thủ Cũ
Hargreaves chẳng nói gì cho đến khi ông đã bật sáng hai ngọn đèn, ngay cả áo khoác cũng không cởi. Cái phòng mặc dù thời tiết rất lạnh, không khí vẫn ngột ngạt, có thoảng mùi thơm. Phía ngoài cái bình phong kiểu Venise không kéo kín hết, ta vẫn thấy tuyết rơi giăng mắc trước các bóng đèn đường. Đến như Hargreaves mà cũng còn phải ngập ngừng; vừa chỉ cái giường vừa giải thích:
– Người, đối tượng nằm ở kia. Ông ấy vào bằng cửa này đây. Có lẽ quí cô đã hiểu một phần.
Người đi cùng Hargreaves gật đầu.
Hargreaves lại vừa nói vừa cười:
– Không, tôi không muốn gợi cho quí cô ảo tưởng. Trái lại tôi muốn loại hẳn ảo tưởng. Ta xuống dưới nhà được chưa?
Cái nhà cao và chắc chắn, không có đồng hồ treo tường nhưng những bậc cầu thang kêu cót két, mặc dù có trải thảm. Trong một phòng nhỏ ở góc trong, có vẻ phòng làm việc có một ngọn đèn sưởi gas. Tiếng xì xì của gas có thể nghe thấy từ xa, bốc lên một ngọn lửa xanh mạnh, ổn định, trong một cái khung chạm trổ trắng. Nhưng ngọn đèn cũng không xua được cái lạnh cắt da của phòng này. Hargreaves chỉ cho cô khách cái ghế cạnh ngọn đèn sưởi.
– Tôi muốn nói cho quí cô về chuyện này. Xin đừng nghĩ rằng tôi cố tỏ ra… – ông lắc cổ tay, ngập ngừng như thể chọn một quân cờ là chữ thông thái . Đừng nghĩ rằng tôi muốn tỏ ra thông thái khi kể cho quí cô nghe. Một lần nữa bàn tay chọn quân cờ chữ lại ngập ngừng. Phải cố khách quan, như thể quí cô chưa biết gì hết, như thể quí cô không quan tâm tới chuyện, chỉ bằng cách đó, quí cô mới mong hiểu được vấn đề mà ông ấy phải đối phó – Hargreaves rất căng thẳng. Ông cúi mình về trước và khi nhìn lên phải ngước mắt.
Cái áo khoác dầy của ông xòe ra hai bên đùi, bàn tay mang găng của ông không nằm yên, lúc thì làm điệu bộ lúc thì bóp đầu gối.
– Nói về Tony Marvell trước. O^ng là người tốt, ai cũng mến, nhưng không phải một nhà kinh doanh giỏi. Có thể do tính hào phóng của ông mà ông không là một doanh nhân thành công lớn, chính lương tâm chính trực của ông làm hại nó. Chỉ nhờ bộ óc của nhà toán học giúp ông vượt qua những khó khăn.
– Tony đã tốt nghiệp thủ khoa ở Cambridge và định tiếp tục học toán hậu đại học. Nhưng vì chú ông chết, ông phải kế nghiệp. Quí cô hẳn đã biết sản nghiệp gồm những gì: 3 khácch sạn hạng sang. Chú ông, Old Jim xây dựng và trang bị, vào thời đó được coi là sang trọng, lộng lẫy, xa hoa nhất, nhưng đang trên đà suy sụp.
– Ai cũng bảo chỉ có điên như Tony mới ghé vai vào gánh cái thương nghiệp. Em trai ông. nhà giải phẫu quá cố nổi tiếng Stephen Marvell cho rằng, Tony sẽ chỉ làm lộn bậy kế hoạch kinh doanh, và làm mọi người nhà mắc nợ liên lụy thêm thôi.
– Nhưng quí cô đã biết đó, chuyện gì đã xảy ra. Năm 25 tuổi, ông tiếp nhận sản nghiệp. Năm 27 tuổi, khách sạn không còn lỗ vốn nữa; năm 30 tuổi các khách sạn thành nơi ai cũng muốn đến trọ, bảng hiệu lung linh huy hoàng trên bầu trời, phồn thịnh tưng bừng và hiệu quả, lời lãi chất chồng đến chính Tony cũng ngạc nhiên.
– Ông coi thường ý niệm làm việc quá sức, ông làm việc không ngơi nghỉ. Định hướng không thể lay chuyển của ông là: Tôi không thích công việc kinh doanh, nhưng để tôi thu vén cho gọn gàng, sau đó sẽ làm những chuyện quan trọng hơn, như nghiên cứu chẳng hạn. Ông điều hành các khách sạn vì ông đã hứa với chú Old Jim, vừa vì ông cho là (quí cô có thấy không?) điều hành khách sạn không có chi là khó và ông muốn cho thấy nó dễ như thế nào. Nhưng thực tế lại chẳng dễ chút nào. Không ai có thể làm việc theo tốc độ của ông được. London, Brighton, Eastbonrne, ông biết mọi điều mà các khách sạn Marvell cần biết, xuống đến tận giá áo gối, tiền công bôi trơn một thang máy. Cuối năm thứ 5, ông đột quị một lần ở văn phòng. Em ông, bác sĩ Stephen khuyên ông những gì cần làm:
– Anh tránh mấy cái khách sạn ra, đi xa hẳn chúng, du lịch vòng quanh thế giới hoặc ở đâu đó, ít nhất 6 hay 8 tháng. Trong khoảng thời gian này, anh không được nghĩ lới công việc. Anh đã rõ chưa nào?
– Tony mới nói chuyện với tôi đêm qua, ông cho biết nếu ông không bị cấm viết thư cho bất cứ ai khi du lịch, thì mọi việc chắc sẽ không xảy ra.
– Stephen – nhân danh là bác sĩ – nói với anh Tony của mình: “Không được gửi thư từ cho ai, dù chỉ là một bưu ảnh, bởi vì anh viết: lại nghĩ tới công việc. Lúc đó thì chỉ có trời cứu anh được thôi”.
Tony phản đối:
– Nhưng với Judith…